
ắt gì mà
lại coi trọng ông?
Phía ngoài tiếng cười nói ồn ào rất nhiều, có lẽ Tống Bình cảm thấy một mình nháo không có ý nghĩa.
Cô tiện tay lật qua lật lại quyển sách, không có nhiều hứng thú, quăng
sang một bên liền nằm xuống. Cô đối mặt với cửa sổ, có một tầng mành
mỏng ngăn cách, cảnh tượng bên ngoài nhìn không rõ lắm, chỉ cảm thấy từ
trên cao nhìn xuống, những ánh đèn nối đuôi nhau kia giống như những đốm lửa, lấp la lấp lánh, mờ mờ ảo ảo.
Điện thoại di động vang lên, Tam Tử gửi tin nhắn, dặn cô sáng ngày mai mang điểm tâm đến bệnh viện.
Tống Mộ Thanh không trả lời lại, chỉ cười cười. Chân không đá cửa một cái, nhào lên trên giường, sau đó tỉnh dậy trời đã sáng.
Buổi sáng lúc cô rời đi, gặp phải ba cô đang ăn điểm tâm.
"Tốt nghiệp cũng đã một năm rồi, cả ngày cũng chỉ biết lang thang bên ngoài, con cái kiểu gì vây! Con cũng phải tìm công việc hợp lý, hoặc tìm người mà gả đi!" Ông lấy đũa gõ vào bát, còn nói: "Con không phải cùng con
trai thứ ba nhà họ Triệu thân quen ư, hắn đối với con có ý tứ, ba thấy
tiểu tử này cũng không tệ....."
Tống Mộ Thanh vừa đi giầy xong,
giơ bánh bao lên miệng, không đợi ông nói xong liền cắt đứt: " Cha ngày
trước không phải nói anh ấy không đáng tin cậy hay sao, thế nào hôm nay
lại thay đổi. Cha, cha cảm thấy tiền nhà đấy không ít chứ gì?"
"Con nói cái gì đấy, ta chỉ là muốn tốt cho con!"
Ông trừng mắt rống cô.
"Được rồi, tuần sau con đến chỗ ba làm." Cô tùy ý nói, kéo cửa đi ra.
Đến cửa bệnh viện, đã qua giờ ăn sáng một chút. Tống Mộ Thanh trong lòng
phiền muộn, ở trên đường đi đã sớm đem việc mang điểm tâm cho Tam Tử
quên mất không còn chút nào. Lúc này nhìn thấy bên cạnh bệnh viện có
quán ăn ven đường, lúc này mới vỗ ót nghĩ tới.
Mua sữa đậu lành cùng bánh tiêu, giơ hai đầu túi nilon đến phòng bệnh.
Tam Tử vốn là vẻ mặt tươi cười nghênh đón cô, nhưng vừa nhìn thấy hai túi
nilon trên tay cô, mặt lập tức sụp xuống, lão đại không vui nhìn cô.
Đem cho ngươi điểm tâm như thấy này thôi. Coi như ăn thịt cá nhiều, giờ ăn
như thế này coi như là ăn chay." Cô đem sữa cùng bánh tiêu để lên chiếc
tủ nhỏ đầu giường, cùng anh Binh giường bên cạnh đang gấp chăn vuông như khối đậu hũ chào hỏi.
"Sao chỉ có một mình anh?" Cô hỏi.
Anh Binh sờ sờ đầu, thật thà cười cười: " Hắc hắc, bình thường ở trong bộ
đội không thể tùy tiện ra ngoài, lão Trương đi ra ngoài mua chút đồ."
"Đoàn trưởng của các anh đâu rồi, thế nào lại không tới thăm anh?"
Anh Binh có chút nghi ngờ. Đoàn trưởng bận rộn như vậy, người có thể ngày
ngày đến bệnh viện thăm một tên lính quèn hay sao? Chỉ là anh vẫn trả
lời đàng hoàng, thuật lại lời nói của đoàn trưởng: "Hai ngày nữa sẽ trở
lại thăm cậu." nói cho Tống Mộ Thanh.
"Đúng rồi, tính tình đoàn trưởng của các anh như thế nào?" Cô lại hỏi.
"Đúng vậy a, như thế nào?"
"Không có gì, cũng rất hiếm thấy. Lần trước tôi thấy đoàn trưởng các anh đi
cùng một người phụ nữ rất xinh đẹp, có phải là bạn gái của anh ấy?"
Anh Binh chợt nở nụ cười: "Làm sao có thể, đoàn trưởng của chúng tôi không
có bạn gái. Hơn nữa bình thường đoàn trưởng luôn bày ra khuôn mặt lạnh
lùng, có cô gái nào yêu mến anh ấy cũng bị hù dọa mà chạy mất."
Tống Mộ Thanh suy nghĩ một chút rồi cười cười, quay đầu lại liền đụng phải ánh mắt như dao găm của Tam Tử.
"Làm sao?"
"Cậu hỏi người ta nhiều như vậy là có ý gì?"
"Mình muốn làm gì thì kệ mình chứ sao.Cậu làm gì thế?"
"Cậu nghĩ muốn làm gì mình không cho cậu làm thế!"
"Cậu không muốn cho mình làm mình càng muốn làm đấy!"
" Tống Mộ Thanh!" Tam Tử nghiến răng nghiến lợi nói.
"Làm sao?"
"... ...."
Tống Mộ Thanh gần đây thật chịu khó đến bệnh viện, chịu khó đến mức Trần Mặc Mặc cho là cô có tình cảm vượt quá tình bạn với Tam Tử.
Cô tỉ mỉ nhìn Tam Tử năm phút đồng hồ, khiến cho Tam Tử cảm thấy rợn hết cả tóc
gáy, cảm giác cô dường như sắp nhào lên xem anh là khúc xương mà gặm.
"Thanh Thanh, sẽ không phải là cậu xem trọng cậu ấy chứ? Mặc dù mình thật sự
không nhìn ra cậu rốt cuộc coi trọng cậu ấy ở điểm nào?"
"Cậu cứ thoải mái đi, mình sẽ không coi cậu ấy là con trai đâu." Tống Mộ Thanh vỗ vỗ bả vai bạn tốt nói.
Giường bệnh đối diện đã sửa sang chỉnh tề, giống như từ trước đến nay chưa có ai ở qua.
Trong vòng ba ngày, anh Binh cũng đã xuất viện, đồng chí đoàn trưởng cũng
không từng xuất hiện. Mắt thấy trời càng ngày càng tối, kéo dài cả ngày
như vậy rồi, Tống Mộ Thanh mất hứng chào Tam Tử và Trần Mặc Mặc rồi rời đi.
Trong thang máy không có bất kỳ ai, nếu là ở chỗ khác sẽ cảm thấy không sao, nhưng nghĩ đến đây là bệnh viện, cho dù từ nhỏ cũng
chưa sợ một thứ gì nhưng Tống Mộ Thanh cũng cảm thấy có chút kỳ kỳ. Cho
đến khi thang máy mở ra, cô nhanh chóng bước ra, vội vã đi ra cổng bệnh
viện.
Lúc này cũng chỉ vừa qua bảy giờ, đèn đường đã được bật lên. Cảm nhận thấy hoàng hôn thật rõ.
Ở dưới ánh hoàng hôn mờ ảo, Tống Mộ Thanh thấy một người đàn ông trông
quen mắt. Lập tức miệng nở nụ cười cái này gọi là đi mòn cả gót chân
không tìm thấy khi gặp được lại chẳng tốn chút công sức nào.
Lận
Khiêm vẫn mặc bộ