
quân trang như cũ, đưa lưng về phía cô. Tống Mộ Thanh
nhìn anh, đang định đi qua chào hỏi, đột nhiên cảm thấy có gì không
đúng, có tình địch!
Trước mặt anh có một người phụ nữ. Chính là người gặp ở quán cafe lần trước.
Cô ấy dường như đang rất kích động nói gì đó với anh, Lận Khiêm đột nhiên xoay người, Tống Mộ Thanh nhìn thấy trên mặt anh tỏ rõ vẻ sắp không
nhịn được, lập tức có chủ ý.
Lận Khiêm đang muốn đi vào bệnh
viện, nhìn thấy một người trông rất quen mắt. Ánh đèn có chút tối, anh
không quá chú ý, cho là chỉ đi ngang qua, nhưng ai ngờ người con gái này trực tiếp đi tới trước mặt anh, sau đó khoác lên cánh tay anh.
Không chỉ là anh, người phụ nữ phía sau cũng rất kinh ngạc, mở to mắt nhìn Tống Mộ Thanh.
"Sao giờ anh đã đến, em đang định gọi cho anh nè." Cô ôm lấy tay Lận Khiêm, dùng giọng nũng nịu nói.
Âm thanh sến như vậy cô nghe còn cảm thấy nổi hết da gà lên. Mà người đàn
ông bên cạnh cũng sững sờ, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tống Mộ Thanh nhìn Lận Khiêm nhẹ nhàng cười, sau đó rất thoải mái đưa tay hướng người phụ nữ phía sau chào hỏi.
"Xin chào, tôi là Tống Mộ Thanh, là bạn gài của Lận Khiêm."
Tống Mộ Thanh nói xong, chờ người phụ nữ kia kinh hoảng và đau lòng mà chạy đi, nhưng mà không giống dự liệu của cô, người phụ nữ kia chỉ là có
chút kinh ngạc, chẳng những không có vẻ luống cuống mà ngược lại vươn
tay ra chào cô. Trong lòng Tống Mộ Thanh chỉ coi cô tốt hơn bình thường
một chút mà thôi.
"Chúng ta đã gặp qua, ở trong quán cafe. Chỉ là cô không nhớ rõ tôi mà thôi." Tống Mộ Thanh nói.
"Làm sao có thể không nhớ rõ được chứ, Tống ***** một màn kia một người một
ngựa cùng đùa giỡn với tiểu tam thật là đặc sắc, làm cho người ta khắc
sâu, gặp qua là không thể nào quên được."
"Không có gì, chỉ là
diễn xuất mà thôi. Đả kích tiểu tam là trách nhiệm của phụ nữ toàn thế
giới." Tống Mộ Thanh không chút khách khí nói.
Kịch bản kia của cô đã soạn, tuồng vui là phải diễn thôi.
Đối diện với người phụ nữ đang dây dưa với người đàn ông lạnh lùng mà cô đã chọn này, cô có vai trò là giải cứu người đàn ông này trong lúc gặp khó khăn, đóng vai nữ anh hùng a.
Dưới tình huống bình thường, một
người đàn ông đứng giữa hai người phụ nữ thì phải có lời giải thích,
nhưng hiển nhiên, tuồng vui này nam chính còn chưa vào vai. Anh đang cố
gắng thoát khỏi tay của Tống Mộ Thanh.
Tống Mộ Thanh kéo tay anh
xuống, anh lại hất ra, vì vậy cô hung hăng nhéo anh một nhát. Người này
thiệt là, cô đang giúp anh, anh lại còn tỏ bộ dạng không muốn.
Nhưng khi Tống Mộ Thanh ý thức được vẻ mặt của người phụ nữ đối diện kia....
nở nụ cười "mập mờ", cô liền ý thức được, chuyện..... có lẽ không phải
như cô nghĩ.
"Còn chưa tự giới thiệu mình. Tôi là chị gái của Khiêm, tôi tên là Ôn Nhã."
Tống Mộ Thanh nhất thời nhìn xuống đất hận không có cái lỗ nào để mình chui xuống. Cô đời này chưa bao giờ mất thể diện như thế này.
Ôn Nhã không phát
hiện ra Tống Mộ Thanh hiểu lầm quan hệ giữa cô và Lận Khiêm. Cô trách cứ Lận Khiêm: “Có bạn gái cũng không mang về để cho mọi người xem một
chút, nếu không phải hôm nay gặp phải, em còn tính giấu đến khi nào? Em
sợ mọi người ăn cô ấy sao?”
“Em với cô ấy……”
Lận Khiêm đang muốn trả lời liền bị Tống Mộ Thanh cắt đứt, còn bị cô nhéo hông một cái.
“Bọn em mới quen nhau chưa được lâu, chuẩn bị qua một thời gian nữa mới tính đến nói cho người trong nhà biết ạ.” Cô nói như hai người thật là một
đôi, còn hướng Lận Khiêm nhìn nhìn.
Mặc dù chỉ là một chút mờ ám nhưng cũng khiến cho người khác nghĩ hai người thân thiết một thời gian dài rồi.
“Ừ, cũng tốt.” Ôn Nhã cười vẻ thấu hiểu: “Như vậy không bằng hôm nay dẫn em lên gặp ông ngoại, Khiêm tử em……”
“Em đưa cô ấy về.” Lận Khiêm nói, sau đó lôi tay Tống Mộ Thanh đi hướng
chiếc xe dừng ở bên đường, có chút không thể chờ được nữa.
Tống Mộ Thanh bị buộc phải đi theo, ngồi trên xe vẫn không quên quay đầu lại cùng Ôn Nhã vẫy tay chào tạm biệt.
Lái xe một lát, cách bệnh viện không xa thì dừng lại.
Lận Khiêm hai tay khoác lên tay lái, tay áo vén lên đến cùi chỏ, lộ ra cơ
bắp rắn chắc. Mà lông mày nhếch lên kiên nghị như đao phủ ra pháp
trường vậy.
Lần đầu tiên gặp măt, Tống Mộ Thanh cũng cảm thấy đây là một người đàn ông lạnh lùng. Âm thanh của anh trầm thấp, có lẽ là ở
bộ đội đã thành thói quen hoặc là chính anh luôn như vậy, nói chuyện
không hề dài dòng thậm chí có chút ngắn gọn quá đáng.
“Cô tự đi
về.” Anh nói. Mặc dù ý của bản thân là muốn thương lượng nhưng anh hình
như không có thói quen dùng từ thương lượng, vì vậy câu này liền đổi ý.
“Qua sông rút cầu(1) cũng chỉ là người như vậy thôi sao?” Tống Mộ Thanh nói.
(1)Cùng nghĩa với qua cầu rút ván.
Lận Khiêm lúc này mới quay đầu lại, khẽ nhướng lông mày, dáng vẻ không hiểu.
Từ lúc lên xe tới giờ anh mới nhìn cô, cho đến bây giờ chưa từng có ai bỏ rơi cô như vậy. Tống Mộ Thanh có chút khó chịu nghĩ.
“Mới vừa rồi sao anh nóng nảy kéo em rời khỏi vậy, hẳn là sợ em đi theo lên
gặp ông ngoại hay là anh không muốn gặp ông.” Cô khẳng định.
Nhìn mặt mà nói chuyện,