XtGem Forum catalog
Nghìn Năm

Nghìn Năm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322115

Bình chọn: 9.00/10/211 lượt.

iền? Một thanh

kiếm đã chặt đứt cánh tay trái của nàng, máu chảy thành sông, nàng gục

ngay tại chỗ. Vết thương nặng như vật tại sao bỗng dưng đã khỏi?

“Là nó đã cứu nàng”. Một miếng ngọc bội được thả xuống trước mặt nàng.

Đó vốn là một miếng ngọc không chút tạp chất, vậy mà khi nàng chăm

chú nhìn nó, lại thấy nở ra mạng lưới như tơ máu, giống như phút chốc có một đôi mắt thần bí mở ra, yên lặng đối mặt với nàng… Trường Bình cảm

thấy đầu đau như muốn nổ tung, lúc mở mắt ra nhìn đã chẳng thấy gì nữa.

Nam tử đó nhìn thấy hết mọi sắc thái khác lạ của nàng, tinh quang lóe lên trong mắt chàng, chàng chậm rãi nói: “Miếng ngọc này có linh tính,

có thể trị thương cứu người. Nàng còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái

không?”.

Trường Bình đưa tay muốn xem kỹ miếng ngọc, nam tử vội nói: “Không, nàng không được chạm vào nó”.

“Tại sao?”

“Chạm vào rồi, nó sẽ làm tổn thương nàng, tổn thương trái tim nàng”.

Trường Bình vội rụt tay lại, hoàn toàn tin lời nam tử đó nói, không

chút nghi ngờ. Chỉ nhìn nó nàng đã cảm thấy đầu đau khó chịu, huống chi

là chạm vào? Chỉ là không biết hóa ra trên đời này lại có miếng ngọc

thần kỳ như vậy, có thể trị bệnh.

Nàng cúi đầu, một hồi lâu mới nói: “Đa… tạ… đã cứu”. Vốn tưởng rằng

chết chắc, lại tìm được sự sống trong cái chết, rốt cuộc đây là may mắn

hay bất hạnh?

“Nếu không có chuyện gì, vậy dậy đi, ta dẫn nàng đi”. Nam tử cất

miếng huyết ngọc rồi đứng dậy, điệu bộ thư thái, nho nhã vô cùng.

Đôi mắt Trường Bình mơ màng: “Chàng là ai?”.

Chàng là ai? Chàng là ai? Rốt cuộc chàng là ai? Nàng dường như bước

vào trong làn sương mù, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn biết phía trước có thứ nàng đang tìm kiếm.

Nam tử quay đầu lại, khẽ nói: “Nàng có thể gọi ta là Phong Thứ”.

Trường Bình đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra mình đang đứng dưới

gốc cây ngô đồng, bên cạnh thân cây nước chảy uốn quanh, trong tiết xuân se lạnh của tháng ba trên thảm cỏ bên bờ sông nở rộ những bông hoa dại

không rõ tên. Mọi thứ đều an lành giống như ở nơi thế ngoại đào nguyên.

“Đây là đâu?”.

“Đây là ngoại ô, cách Tử Cấm Thành chừng trăm dặm”.

Trường Bình cố ý quay đầu lại nhìn về phía Bắc, không nhìn thấy kim

lăng vương điện chim oanh gọi bình minh, không nhìn thấy lầu son thủy tạ người ngọc thổi tiêu, chỉ có dải cầu vồng phía chân trời, bảy sắc đỏ

cam vàng xanh lam lục tím, đường cong đẹp đẽ ấy dường như đã khái quát

tất cả ý nghĩa cuộc đời này của nàng.

“Ta là Chu Trường Bình, là trưởng công chúa của triều Đại Minh”. Nàng nhìn cầu vồng, giọng nói vừa vô cảm vừa lạnh lẽo.

Phong Thứ nhìn nàng, đáp: “Ta biết”.

“Bây giờ chắc chắn bọn Lý Tự Thành(*) đang cho quân lùng sục tìm ta khắp nơi”.

(*) Lý Tự Thành (1606 – 1645): Nguyên danh là Hồng Cơ, lãnh tụ khởi

nghĩa nông dân cuối thời Minh, lật đổ nhà Minh năm 1644, tự xưng Đại

Thuận hoàng đế, lập ra triều Đại Thuận, chiếm được kinh thành nhà Minh

nhưng sau đó bị quân Mãn Châu tiêu diệt.

“Thì sao?”.

Nàng chăm chú nhìn đôi mắt đã khiến nàng rung động, khẽ nói: “Nếu chàng dẫn ta đi, ta sẽ làm liên lụy tới chàng”.

Trong mắt Phong Thứ thoáng sững sờ, nhưng chàng lập tức mỉm cười: “Không sao cả”.

“Nhưng…”.

“Công chúa”. Chàng mở lời, thần sắc vẫn thản nhiên, nhưng vô hình

trung khiến người khác tín phục: “Ta sẽ dẫn nàng bình an tới bất cứ nơi

nào nàng muốn tới, mong nàng hãy tin ta”.

“Nhưng, tại sao? Tại sao lại giúp ta như vậy?”.

Đôi lông mi còn dài hơn lông mi nữ tử của chàng lại khẽ cụp xuống, che phủ ánh mắt lăn tăn như sóng gợn.

“Sứ mệnh thôi”. Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng giọng nói của chàng chứa đầy những thứ vô cùng phức tạp.

Trường Bình không hỏi thêm nữa.

Thực ra cũng không khó đoán, xét cho cùng nàng là công chúa của Đại

Minh, trong dân chúng cũng có phản đồ tham sống sợ chết, đầu hàng Lý tặc như Khương Tương, Đường Thông, nhưng cũng có những trung thần đầy cốt

khí, thà chết không đầu hàng như Chu Chủ Phùng. Còn chàng, Phong Thứ,

chắc cũng là một nghĩa sĩ yêu nước?

“Được rồi, bây giờ nói cho ta biết, nàng muốn đi đâu?”.

Đi đâu? Trong lòng nàng bỗng dưng đau nhói, mẫu hậu thắt cổ tự vẫn,

Chiêu Nhân chết dưới kiếm của phụ hoàng, còn phụ hoàng đã ôm quyết tâm

sẽ chết từ lâu… Chẳng thể quay về Tử Cấm Thành được nữa, tiếng hát ca

bên lầu ngọc đã đành đoạn theo gió. Nàng có thể đi về đâu? Trời đất mênh mang càn khôn u ám kiếp sinh vắng lặng, một nữ tử yếu đuối mất nước như nàng, có thể đi đâu?

Một hồi lâu sau, chợt nhớ tới một cái tên, nàng giống như người chết

đuối vớ được cọng rơm cứu mạng trong cơn tuyệt vọng, ánh mắt sáng bừng,

nói: “Thế Hiển! Ta muốn đi tìm chàng, ta muốn đi tìm phò mã”.

Chu Thế Hiển(*) là con trai của Tả đô úy, là phò mã mà phụ hoàng đã

chọn cho nàng, nếu không phải vì trận chiến loạn này, hai người đã sớm

thành thân. Vinh sủng tuyệt thế đã tan thành mây, phú quý ngút trời đã

biến thành khói. Còn chàng, chàng là hi vọng và sự gửi gắm cuối cùng của nàng.

(*) Chu Thế Hiển: Có ghi chép gọi là Chu Hiển, là phò mã của công chúa Trường Bình thời Sùng Trinh triều Minh.

Phong Thứ lặng im nhìn nàng, đáp