
hiền chết người."
"Chung quy vẫn vui vẻ chứ. Nếu không tại sao
nhiều phụ nữ người sau tiếp bước người trước đi sanh con dưỡng cái như
vậy." Thịnh Hạ không tin.
Tôi sờ sờ bụng, không tự chủ cười lên:
"Đương nhiên là có, mỗi lần cục cưng động đậy ở trong bụng, trong lòng
liền đặc biệt cảm động, tràn đầy vui sướng được làm cha mẹ."
Thịnh Hạ tán thưởng nhìn tôi : "Quả nhiên, phụ nữ mang thai đẹp nhất."
Tôi hướng cô nháy mắt mấy cái: "Bồ cũng không nên yêu mình, tôi có ông xã."
"Ai muốn theo đoạt bà xã?" Phía sau truyền đến tiếng cười của Nhiễm Ngạo.
Anh đi tới ngồi ở bên cạnh tôi, hôn trán của tôi, sau đó dịu dàng hỏi: "Hôm nay cảm giác như thế nào? Con có đá em không?"
"Hôm nay coi như ngoan, không có nháo em." Tôi trả lời.
"Tốt lắm, tốt lắm, chủ chính trở lại, người không có chức vụ như mình phải
xuống đài." Thịnh Hạ đứng lên hướng chúng tôi nói lời từ biệt.
"Lưu lại đi, chúng ta thật lâu không có cùng nhau ăn cơm ." Tôi kéo cô.
"Lưu lại xem các người khanh khanh ta ta, liếc mắt đưa tình?" Cô sờ sờ dạ
dày, hài hước nhìn chúng tôi: "Quên đi, mình còn nuốt trôi sao? Tốt lắm, đừng tiễn nữa."
Nói xong, Thịnh Hạ rời khỏi nhanh như chớp.
Tôi nhìn bóng lưng của cô, không khỏi thở dài.
"Tại sao?" Nhiễm Ngạo khuấy động tóc của tôi.
"Còn không phải là nha đầu Thịnh Hạ này, vận khí sao lại không tốt như vậy,
người yêu cô ấy cùng người cô ấy yêu đều không thể lựa chọn. Thật lo
lắng nó tuổi già cô đơn cả đời."
"Cô ấy cuối cùng cũng gặp được người thích hợp thôi!" Nhiễm Ngạo khuyên lơn tôi: "Giống như là anh cuối cùng gặp được em."
"Làm sao anh biết anh là người thích hợp?" Tôi trêu ghẹo anh: "Sau này em nhìn thấy người tốt hơn sẽ ly hôn với anh."
Nhiễm Ngạo âm hiểm cười một tiếng: "Vậy sau này anh liền để em không ngừng
sanh con cho anh, mãi cho đến không thể sinh mới thôi."
"A!" Tôi kêu to.
"Biết lợi hại chưa." Vẻ mặt Nhiễm Ngạo đắc ý: "Xem em còn dám nói những lời này hay không."
Tôi biện bạch: "Là con cử động!"
Nhiễm Ngạo vội vàng gục ở trên bụng tôi, nghe động tĩnh bên trong, cười nói: "Thật, xem ra con cũng còn muốn có em."
Tôi lườm anh một cái, tức giận nói: "Đứa trong bụng này còn chưa có đi ra, đã vọng tưởng, làm như em là nữ hộ pháp vô địch sao?"
Nhiễm Ngạo giơ tay lên nhẹ nhàng lướt qua da của tôi, ánh mắt u oán mà mập
mờ: "Anh cũng rất muốn con mau ra đây. Anh cũng đã suốt 6 tháng lẻ 4
ngày không có đụng em."
Tôi đánh rớt tay của anh xuống, bất khả
tư nghị: "Sao anh biến thái như vậy, còn có thể tính toán loại chuyện
này, tinh trùng vào não a? !"
Anh nhưng lẽ thẳng khí hùng: "Anh nếu như không tính chuyện đó mới là có quỷ, nói rõ anh bên ngoài có phụ nữ."
Vẻ mặt tôi chán ghét: "Không cùng con côn trùng dâm như anh nói chuyện! !"
Đứng dậy đi tới cầu thang, chuẩn bị lên lầu, nhưng bụng thật sự quá lớn, mới đi mấy cấp liền bắt đầu cố hết sức.
Nhiễm Ngạo đi tới phía sau, một phen ôm lấy tôi, vẻ mặt cười xấu xa: "Hãy để cho con côn trùng dâm như anh tới ra sức."
Không có biện pháp, tình thế mạnh hơn ngươi, tôi chỉ tốt tùy ý anh định đoạt.
Ai, cục cưng, con chừng nào mới có thể ra tới đây?
Ngày này, thật vất vả chờ mong tới lễ giáng sinh, mẹ nói buổi tối muốn đích
thân xuống bếp làm một bữa ăn thịnh soạn cho cả nhà tôi. Tôi đợi ở nhà
sắp mốc meo, liền cùng đi siêu thị mua thức ăn, thật ra thì muốn nhân cơ hội trộm mua đồ ăn vặt.
"Mẹ, còn muốn mua những thứ gì?" Tôi hỏi thăm.
Sau khi kết hôn, rốt cục đổi giọng gọi dì là mẹ. Bất quá, ở trong mắt người khác, chúng tôi một chút cũng không có giống mẹ chồng cô dâu, chủ yếu
là bởi vì mẹ nhìn qua thật sự quá trẻ tuổi.
"Còn thịt bò ba ba
con thích ăn nhất nữa..." Mẹ lấy một hộp thịt bò, quay đầu lại nhìn thấy chiếc xe đẩy chất đầy đồ ăn vặt, thấy buồn cười: "Tịnh Nhã, chúng ta là đến mua thức ăn."
Tôi ý không tốt vò đầu, lập tức chuyển chủ đề khác: "Mẹ, mẹ cùng cha rất ân ái, cái gì cũng muốn đối phương."
Mẹ đi tới, giúp tôi đẩy xe mua đồ, bình tĩnh nhìn tôi : "Tịnh Nhã, con đã biết Tiểu Ngạo không phải là con ruột của cha nó."
Tôi thành thực gật đầu, nhịn không được tò mò hỏi: "Mẹ, mẹ còn hận cha ruột Nhiễm Ngạo không?"
Trên gương mặt xinh đẹp của mẹ tìm không được một tia hận ý, trong mắt chỉ
là một mảng nhu hòa, cô hỏi ngược lại tôi: "Con muốn nghe một chút
chuyện xưa của mẹ không?"
Tôi vội vàng gật đầu không ngừng: "Ngẫm lại thấy muốn! !"
"Mẹ là ở năm 18 tuổi gặp Vĩ Kiệt." Mẹ nhìn về phía trước, trong mắt một
mảnh dày, lâm vào trong hồi ức: "Lúc ấy mẹ mới vừa gia nhập đại học, ông ấy là huynh trưởng cao hơn mẹ 2 khóa, khắp nơi đều giúp mẹ, chiếu cố mẹ cẩn thận, cho nên, đã ngạo mạn chậm yêu ông ấy, trở thành bạn gái của
ông. Ông ấy rất cưng chìu mẹ, mọi thứ đều theo ý của mẹ, khi ông ấy sủng ái mẹ có cảm giác mình là phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới. Mỗi ngày đều có một trò lãng mạn mới mẻ, khiến người không kịp nhìn, khiến cho
mẹ cảm thấy trên thế giới chỉ còn lại có tình yêu."
"Sau đó, ông
ấy muốn kết hôn với mẹ, nhưng gặp phải ba ông mãnh liệt phản đối. Lão
nhân nói mặc dù nhà mẹ cũng là thư hương môn