
tôi."
Tôi xem qua, áo sơ mi màu lam, quần bod, còn có trên cổ đeo một vòng cổ
bằng kim loại, tóc nhuộm màu nâu,để hơi dài, khuôn mặt anh tuấn,Hành
Bình này quả thật làm các cô gái thích ngay.
Nhưng cũng có khi rất đáng ghét.
" Ngươi xem, là bọn họ"Hành Bình chỉ tay vào ti vi đang phát tin tức" 9
giờ sáng nay, dàn nhạc F đã về nước, sân bay bởi vì có gần 2000 fan mê
nhạc nên đại loạn, đội bảo vệ sân bay phải sử dụng biện pháp để phân
tán."
Hình ảnh toàn là đầu ngừơi, phần đông là các cô gái cầm lễ
vật, biểu ngữ đợi dàn nhạc F xuất hiện, trên mặt hiện vẻ lo lắng cùng
kích động.
Rốt cục, ở cửa ra sân bay cũng xuất hiện hai người có khuôn mặt hoàn toàn giống nhau, tươi cười vui vẻ.
Song sinh thật tốt, nếu hai bộ dáng điều tốt, với vẻ ngoài xinh đẹp của bọn họ có thể thành công nhiều hơn gấp bội.
Hiện trường xuất hiện tiếng kinh động.
Thấy tình trạng này tôi hối hận, nếu như Thánh Duyên có anh em song sinh thì tốt rồi, hai anh em anh sau này lớn lên không biết mê chết bao nhiêu
phụ nữ, nói không chừng có thể trở thành ngôi sao quốc tế, lúc đó tôi
muốn sống trong các khu nhà cao cấp, mùa xuân đến Paris, mùa hè đến
Manhattan, mùa thu đến Ai Cập, mùa đông đến Thuỵ Sĩ.
Đang có ý
nghĩ kỳ quái đó thì màn ảnh xuất hiện một người khác, toàn bộ đều xôn
xao, một tiếng "Funeral" thiếu chút nữa làm thủng màng nhĩ tôi, mọi
người đều đứng lên.
Màn ảnh được chiếu gần lại, tôi tinh tường
thấy gương mặt người đó, nhất thời kinh diễm, cái mũi thẳng như thần Hy
Lạp, đôi môi có hình dáng hoàn mỹ, cằm trên có một chỗ lõm nho nhỏ. Làm
người tôi khó quên là ánh mắt thâm thuý lạnh lùng, cô tịch rất xinh đẹp, chân chính là mày kiếm mắt sáng.
"Đây là Funeral?" Tôi thì thào hỏi
"Đúng. Anh có thể xem như linh hồn của dàn nhạc F, tất cả các ca khúc của dàn
nhạc F đếu là do anh viết, thật là tài hoa hơn người. Còn nữa, cô nhất
định phải nghe anh diễn tấu đàn dương cầm, âm thanh thật sự rất tự
nhiên", vẻ mặt Hành Bình say mê.
Ngũ quan thâm thuý, tóc xoăn,
Funeral đúng thật là con lai, nhưng tóc và mắt đều là màu đen, cho nên
nhìn qua cũng có nét Phương Đông
Hành Bình nâng cầm, vẻ mặt hướng tới: "Nếu có thể làm rõ thân phận của anh, tôi sẽ nổi tiếng"
"Tốt lắm, không cần nằm mơ" Tôi đập tỉnh anh "Ăn cơm nhanh lên rồi về đi làm"
Hành Bình khúm núm
Quay đầu nhìn về phía tivi, đã thấy phát đến phần tin tức, tôi nhún nhún vai, cúi đầu ăn cơm.
Buổi chiều trở lại văn phòng, chủ biên lại giao xuống không ít việc, tôi ngay cả thời gian uống nước cũng không có.
Về đến nhà tôi lập tức tiến vào phòng tắm ngăm mình trong hương thơm thảo dược, thư thả cơ bắp đau nhức một chút.
Rất thư thái, tôi nhắm mắt lại, tôi rất muốn ngủ luôn trong này
"Đã về?" Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra, Nhiếm Ngạo đi đến.
Tôi lập tức đem thân mình giấu dưới nước, tuyệt đối không cho anh thấy chân mập mạp và cái tay tròn tròn của tôi.
"Hôm nay thế nào? Có mệt chết hay không?" Nhiễm Ngạo ngồi bên cạnh bồn tắm, tay nghịch nước trong bồn
"Tốt, không phải, không... không có" Tôi khẩn trương, nói năng có chút lộn xộn
Nhiễm Ngạo nhìn tôi, trong mắt có ý nghĩ sâu xa khác, tôi cúi đầu, thầm kêu không tốt.
Đột nhiên anh đặt tay lên vai trần của tôi, tôi nhất thời run rẩy
" Tôi giúp ngươi mát xa một chút" Thanh âm của Nhiễm Ngạo dần dần trầm
thấp khàn khàn, tôi đương nhiên biết anh không phải chỉ mát xa đơn giản
như vậy, tim tôi đập bịch bịch.
Quả nhiên, tay anh từ vai của tôi trượt xuống nhẹ nhàng vỗ về cánh tay của tôi, giả bộ vô tình đụng vào
ngực tôi, tôi cứng người không dám nhúc nhích.
Tiếp theo, anh kề miệng vào tôii tôi, nhẹ giọng hỏi han: "Thế nào, thoải mái không?"
Tôi rốt cuộc nhịn không được, rụt người xuống càng thấp, vội vàng nói:
"Nhiễm Ngạo, tôi nghe thấy Thánh Duyên khóc, ngươi đi xem một chút đi."
Nghe vậy, Nhiễm Ngạo không thèm nói lại, tay anh bất động, lòng bàn tay nóng rực muốn thiêu đốt da thịt tôi, tôi cắn môi, không biết phải làm sao.
Qua một hồi lâu, Nhiễm Ngạo chậm rãi nói: "Được , tôi đi xem". Sau đó đi ra khỏi phòng tắm.
Nghe thấy tiếng đóng cửa tôi mới thả lỏng thân thể, lập tức ngã vào bồn tắm
Rốt cuộc cũng không có tâm tình tắm tiếp tôi đứng dậy mặc áo ngủ, đi đến phòng ngủ, thả người trên giường
Còn có thể trốn bao nhiêu lần nữa đây? Trong lòng tôi không ngừng hỏi
Trong lòng phiền loạn, tôi lấy gối che đi khuôn mặt, sự mệt mỏi của ban ngày dần trở lại, tôi dần dần chìm vào mộng đẹp.
Mơ mơ màng màng, tôi có cảm giác có người đang giúp tôi cởi quần áo, thông ko kiên nhẫn mở mắt ra, kinh hoảng thấy Nhiễm Ngạo ngồi bên cạnh tôi,
đang cở bỏ dây lưng áo ngủ của tôi.
Tôi định đẩy anh ra nhưng không hiểu sao cả người mệt mỏi chỉ có thể hỏi: "Anh làm gì?"
Nhiễm Ngạo nhìn tôi, vẻ mặt u oán: "Tịnh Nhã, vì sao em không cho anh đụng vào em?"
"Nhiễm Ngạo, hôm nay em mệt lắm , để lần sau đi" Tôi định ngồi dậy nhưng lại
phát hiện tôi không thể động đậy, đầu đổ đầy mồ hôi.
"Nhưng, hiện tại anh muốn em" Nhiễm Ngạo không để ý đến sự phản kháng của tôi, tiếp
tục cởi áo ngủ của tôi, thân thể tôi cảm giác một