pacman, rainbows, and roller s
Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Ngoài Dự Đoán Của Mọi Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323881

Bình chọn: 9.00/10/388 lượt.

trận lạnh lẽo.

Tôi vừa giận vừa vội, chỉ có thể nhắm mắt tuỳ ý anh nhưng trong lòng không

yên tới cực điểm. Làm sao bây giờ? Nhiễm Ngạo sẽ thấy thân thể tôi, canh có thể ghét bỏ thịt béo của tôi hay không?

Nhưng qua hồi lâu,

anh không có động tĩnh, tôi mở mắt ra thấy Nhiễm Ngạo nhìn tôi với vẻ

kinh hoàng: "Em, sao em lại biến thành như thế này?"

Tôi chán nản, tuy rằng tôi béo nhưng không đến nỗi doạ người khác chứ.

Theo ánh mắt của anh nhìn lại, tôi mãnh liệt hút lãnh khí, chỉ thấy thân thể tôi sưng như cái khí cầu, chiếm cả giường, mở di động suy sụp bên trong lớp da, như là tuỳ thời đều có thể bị thủng, cực kỳ khủng bố.

Lúc này, toàn thân Nhiễm Ngạo run nhè nhẹ, lui về phía sau, chán ghét nhìn tôi, che ngực, giống như sắp nôn mửa.

Tôi gắp đên độ khóc lớn, liền kêu lên: "Nhiễm Ngạo, đừng đi, đừng đi"

"Tịnh nhã? Tỉnh lại! Tịnh Nhã!"

Tôi mạnh mẽ trợn mắt thấy Nhiễm Ngạo vẻ mặt lo lắng nhìn tôi:

"Anh đương nhiên không đi" Nhiễm Ngạo xoa nhẹ trán đã đầy mồ hôi của tôi, dịu dàng an ủi tôi: "Ngoan, em chỉ là nằm mộng"

Tôi tựa đầu vào vai anh, chậm rãi bình tĩnh lại, mới ý thức được thật ra là ác mộng.

Quả thật, ban ngày có nhiều suy nghĩ thì ắt hẳn đêm sẽ nằm mộng.

" Em mộng cái gì? Nói cho anh biêt." Nhiễm Ngạo nhẹ nhàng hỏi han

" Em... không nhớ rõ." Tôi cúi đầu, làm sao có thể nói cho anh biêt đựơc.

Nhiễm Ngạo nhìn tôi, ánh mắt sáng rực: "Là không nhớ rõ hay không muốn nói?"

"Thật sự không nhớ rõ". Tôi đi qua anh đến trước bàn trang điểm ngồi xuống,

lấy tay xoa xoa mặt,ánh mắt nhìn vào gương ngắm Nhiễm Ngạo.

Chỉ thấy anh đi về phía tôi, xoay người tôi lại hỏi: "Vì sao lại trốn anh?"

"Em không có" lòng tôi trống rỗng đảo mắt: "Do anh quá đa nghi"

"Thật là do anh đa nghi?" Thanh âm Nhiễm Ngạo nhẹ nhàng lại càng làm tôi khó chịu

"Em đi xem Thánh Duyên" Tôi đứng dậy chuẩn bị rời đi trận tra hỏi này.

Nhiễm Ngạo giữ tôi lại, tay nhấc cằm tôi lên, bực mình nhíu mày: "Thánh Duyên ngủ rất ngon, không cần lấy cái này làm lý do, nói cho anh biết gần đây em đến tột cùng là làm sao vậy?"

Tôi cắn chặt răng, ngậm miệng không nói.

Tôi làm sao nói ra đây?

Thấy tình trạng này, Nhiễm Ngạo thu hồi tức giận, do dự hỏi han "Có phải do

kinh nghiệm sinh sản rất kinh khủng, cho nên... sợ hãi?"

Tôi lắc đầu

"Vậy là vì cái gì?" Nhiễm Ngạo khó hiểu

Dù sao cũng trốn tránh không được, tôi đơn giản thông suốt ra ngoài, lấy

tay che mặt tôi thẳng thắng nói: "Dáng người của em so với trước kia kém một chút.... Tốt lắm, cũng không phải chỉ kém một chút mà là vô cùng

thê thảm! Anh sẽ không có hứng thú đâu!"

"Vì như vậy?" Nhiễm Ngạo nghi ngờ nhìn lại tôi

"Không cần coi là chuyên nhỏ như vậy, em thấy còn lớn chuyện hơn cả trời sập" Tôi kích động lên

"Nhưng đối với anh mà nói không có giá trị nhắc tới" Trong mắt Nhiễm Ngạo tràn đầy dịu dàng.

"Đó là vì em không có tận mắt thấy mới có thể nói như vậy" Tôi phản bác.

Nhiễm Ngạo gương mắt lên, ngồi ở mép giường, dùng âm điệu hơi khiêu khích nói: "Vậy cho anh xem"

Tôi bị chọc giận, cắn răng, nhắm mắt lại, thả mạnh áo tắm, để cho thân thể

của mình trắng trợn hiện ra trước mặt Nhiễm Ngạo. Mặc kệ, muốn sợ muốn

chạy trốn hay không tuỳ anh.

Nhưng, một hồi lâu cũng không có động tĩnh,

Vụng trộm mở mắt ra một đường nhỏ, thấy Nhiễm Ngạo nhìn cơ thể của tôi không chớp mắt, ánh mắt nóng bỏng, tôi mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng không

thôi.

"Rất béo, không nên nhìn" Tôi vội vàng cầm quần áo mặc vào, Nhiễm Ngạo đột nhiên tiến tới, giữ chặt tay tôi, dùng âm thanh khàn

khàn tràn ngập tình dục nói: "Với anh mà nói, vừa vặn tốt"

Không

đợi phản ứng của của tôi, Nhiễm Ngạo đẩy tôi xuống giường, mà anh thì

nhanh chóng cúi người đè lên người tôi, hôn môi, hôn cổ tôi sau đó chậm

rãi trượt xuống, lưu luyến ở bộ ngực của tôi. Lưỡi anh có kỹ xảo, theo

đường vân da thịt của tôi trượt xuống, dẫn đến từng đợt khoái cảm run

rẩy cho tôi. Tôi cắn răng nhẫn nại cái cảm giác kỳ dị như sóng nước đánh lại này.

Dần dần, môi anh đã đến bụng tôi, cảm giác càng thêm

mãnh liệt, tôi không khỏi rên rỉ ra tiếng, theo bản năng đưa tay ngăn

cản: "Không cần... có vết mổ, rất khó xem"

Nhiễm Ngạo lấy tay của tôi ra, ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc: "Em vì sinh hạ con của chúng

ta mà chịu không ít cực khổ, anh không phải không biết"

Anh cúi

đầu hôn lên vết sẹo: "Vết sẹo này anh sẽ không bao giờ chán ghét, anh

chỉ thêm cảm kích, bởi vì em cam tâm tình nguyện chịu thống khổ để sinh

hạ Thánh Duyên cho anh"

"Nhiệm Ngạo..." Tôi cảm động vì được an

ủi, nhưng vẫn cảm thấy phải có nghĩa vụ nhắc nhở anh: "Em không phải cam tâm tình nguyện, anh đã quên, em là bị anh xếp đặt mới có Thánh Duyên."

Nhiễm Ngạo hít sâu hơi lạnh, hung hăng mà bất đắt dĩ nói: "em người phụ nữ

này sao cho tới bây giờ đều thích sát phong cảnh (có nghĩa làm hư cảnh

đẹp anh chị đang có) vậy?"

"Em là ăn ngay nói thật" Tôi nhận:"

Cho dù anh có khen thịt béo trên người em như thịt gấu mèo trân quý, em

cũng không thích nó sinh trưởng ở trên người em"

"Một khi đã như vậy" Nhiễm Ngạo tiến đến bên tôii tôi, âm thanh tràn đầy tìn