
u dàng như vậy, dường như cô
gái ấy là vật báu độc nhất vô nhị trên đời. Mà anh, chưa từng nhìn cô như thế.
Chẳng qua, cô chưa từng nói thẳng.
Cô làm như không biết gì hết. Nhưng cuối cùng hạnh
phúc cô luôn hi vọng cũng vì cô gái kia mà biến mất. Cô không cam lòng. Dựa vào
cái gì mà cô gái kia có thể đoạt được hết thảy?
Cho nên, cô muốn đoạt lại Nguyên Duật Nhượng.
Nhưng cuối cùng cô gái kia đi rồi. Cô vĩnh viễn không
thể đoạt lại Nguyên Duật Nhượng. Một con người đã chết tâm, cô đoạt lại bằng
cách nào đây?
Hai năm Đào Tâm Nha cách thế, dường như Nguyên Duật
Nhượng cũng rời đi theo cô ấy. Mới mấy tháng đầu, mỗi ngày anh còn uống say
không biết trời đất, luôn gọi tên cô gái ấy.
Về sau tỉnh lại, cũng liều mạng công tác, không để cho
mình nhàn rỗi dù chỉ một chút. Anh càng lúc càng hút nhiều thuốc lá, giấc ngủ
cũng càng ngày càng ngắn. Anh không quan tâm đến thân thể mình, như đang muốn
tự sát. Mà cô, nhìn thấy hết thảy.
“Thực xin lỗi!” Từ sau truyền đến thanh âm Nguyên Duật
Nhượng.
“Anh không cần xin lỗi em. Anh không nợ em cái gì cả.
Như lời anh nói, tình yêu của chúng ta đã chấm dứt từ lúc chia tay rồi!” Cô chỉ
không cam lòng, mới cố ý chờ đợi như vậy. Kỳ thực, trong lòng cô cũng biết bọn
họ không thể trở lại như xưa được nữa.
Mọi người không còn đơn thuần như năm ấy. Trong lòng
bọn họ đều có vướng bận.
“Cô gái phương đông kia không phải là Đào Tâm Nha.”
Nhưng anh lại cười vui như vậy trước mặt cô ấy, lâu rồi cô không thấy anh vui
vẻ như vậy, “Đừng xem người ta là vật thay thế!”
“Anh biết!”
“Em sẽ không từ chức!”
Nguyên Duật Nhượng cũng không bất ngờ. Cô sẽ không để
tình cảm cá nhân ảnh hưởng tới công việc chung. Đây là niềm kiêu ngạo của cô.
“Trong công việc không có sự giúp đỡ của em, anh sẽ rất phiền não!”
Elena hừ nhẹ. Đương nhiên cô biết mình quan trọng bao
nhiêu đối với anh, “Em muốn im lặng một mình.” Sau đó, cô nghe thấy tiếng bước
chân rời đi.
Nước mắt vẫn luôn ẩn nhẫn rốt cục rơi xuống. Che mặt,
cô khóc rống lên.
Cô thực sự yêu anh. Nhưng anh đã không còn là của cô
nữa… Trong tình yêu này, cô vẫn luôn là nhân vật phụ…
Một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt cô…
Haier đứng đó, đau lòng nhìn cô.
“A!” Cô cười khẽ, lau nước mắt trên mặt, “Để anh chê
cười rồi!”
“Không sao, em muốn khóc thì cứ khóc đi!”
Giọng điệu dịu dàng lại khiến cô rơi lệ. Cô nhào vào
lòng Haier, nức nở khóc rống.
Haier nhẹ nhàng ôm cô, ôm lấy cô gái mình đã yêu từ
rất lâu.
Nguyên Duật Nhượng đứng sau gốc cây, vì lo lắng cho
Elena, anh không rời đi. Nhưng thấy Haier xuất hiện rồi, anh mỉm cười, xoay
người rời đi, liền thấy mẹ đứng phía sau.
Anh không nói gì, cùng mẹ đi đến thư phòng.
Mà Nguyên Thành Hồng đang chờ anh trong đó.
Thần sắc Nguyên Duật Nhượng không thay đổi.
Trần An Mai nhìn con, nói thẳng: “A Nhượng, mẹ sẽ
không đồng ý con và bé Tâm!”
–*–
Buổi tối, Đào Tâm Nha ở lại qua đêm. Lần này không ngủ
căn phòng trước kia của cô ở Nguyên gia, mà là phòng dành cho khách.
Cô mẫn cảm phát hiện bầu không khí rất kì lạ.
Đầu tiên là ánh mắt Elena đỏ lên, giống như vừa khóc.
Mà sắc mặt cha mẹ nuôi rất khó coi. Ánh mắt anh hai nhìn cô là lạ, còn Duật ca
ca cũng lạnh như băng.
Đã xảy ra chuyện gì sao?
Đào Tâm Nha nghi hoặc không hiểu, nhưng không dám hỏi
nhiều. Mẹ nuôi đưa cô đến phòng khách, nhìn cô, ngập ngừng muốn nói rồi thôi,
cuối cùng cũng không nói gì hết, nhắc cô đi ngủ sớm rồi rời khỏi.
Chẳng nhẽ mọi người bất thường là vì cô?
Đào Tâm Nha nhíu mày ssuy tư, lại không nghĩ ra lý do.
Kết quả hại cô buổi tối không ngủ tốt, cuối cùng vì khát nước nên tỉnh lại.
Xuống giường mang dép lê, cô muốn đến phòng bếp rót
nước uống. Đi ngang qua thư phòng đã thấy cửa phòng nửa mở, lộ ra ánh sáng ngọn
đèn.
Ai mà trễ vậy còn chưa ngủ?
Đào Tâm Nha thử thăm dò, đã thấy Nguyên Duật Nhượng
ngồi sau bàn học. Anh hút thuốc lá, trên bàn đặt một chai rượu cùng ly, mà bình
rượu đã không còn đến một nửa.
Cô nhíu mày. Nguyên Duật Nhượng cũng phát hiện ra cô.
Anh dụi tắt điếu thuốc, “Trễ vậy còn chưa ngủ sao?”
Ngọn đèn u ám làm Đào Tâm Nha không thấy rõ biểu cảm
trên mặt anh, chỉ qua thanh âm trầm thấp cảm nhận được tâm tình của anh không
tốt lắm.
Cô không nhịn được quan tâm hỏi: “Anh làm sao vậy?”
Nguyên Duật Nhượng không trả lời, nhìn cô đứng trước
cửa. Trong đêm tối vắng lặng, cô như một thiên sứ.
“Đến đây.”
Đào Tâm Nha do dự, đi vào thư phòng, đến trước bàn
học, lúc này mới nhận ra anh chỉ khoác áo lông tắm, cô dừng bước chân.
Nguyên Duật Nhượng kéo cô vào trong lòng, ôm lấy eo
cô, vui đầu vào hõm cổ, nhẹ nhàng hấp thu mùi thơm trên cơ thể cô.
Đào Tâm Nha vốn định đẩy anh ra, nhưng động tác của
anh lại làm cô không đành lòng. Duật ca ca thế này, lần đầu tiên cô gặp phải.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
Nguyên Duật Nhượng nhắm mắt lại, ôm cô càng chặt, nhớ
lại những lời của cha mẹ trong thư phòng.
“A Nhượng, cô gái nào cũng được, nhưng riêng bé Tâm
thì không!”
“Tại sao?” Nguyên Duật Nhượng nhìn mẹ.
“Bé Tâm còn nhỏ, hơn nữa… nó không phải là Tâm Tâm!”
Con trai đã cô phụ