
i với anh
những lời như vậy. Lại là lần đầu tiên anh dữ dằn với em, cho nên…” Cô ủy khuất
nói, “Anh hai, thực xin lỗi!”
“Quên đi, coi như anh nợ em!” Anh em thì có thù hằn
gì? Haier lấy khăn giấy lau nước mắt cho em gái, sau đó đứng dậy đến nhà bếp
rót cho cô một ly nước ấm. “Được rồi, đừng khóc, sưng hết mắt rồi!”
Đào Tâm Nha nhận lấy cốc nước, khóc lâu như vậy, cô
quả thực rất khát. Cô khóc thút thít uống nước.
Chờ em gái trấn định rồi, Haier mới hỏi: “Tâm Tâm, em
và A Nhượng đã xảy ra chuyện gì? A Nhượng biết chuyện của em không?”
Đào Tâm Nha gật đầu, trầm mặc một lúc, thuật lại những
lời Nguyên Duật Nhượng đã nói với cô cho anh hai nghe.
Haier nghe xong, khẽ thở dài: “Tâm Tâm, đúng là em sai
rồi.”
Đào Tâm Nha không nói chuyện, cô cũng biết mình sai
rồi.
“Nói cho cùng, cũng là anh hai làm hư em!”
“Anh hai, đâu có liên quan gì đến anh!” Đào Tâm Nha
không để anh hai tự trách, “Tại em không hiểu chuyện. Đã chết qua một lần rồi,
lại không thay đổi suy nghĩ của mình.”
Như Duật ca ca nói vậy, cô vẫn cứ ích kỉ như cũ.
“Còn bây giờ thì sao? Em muốn gì?” Haier hỏi em gái:
“Em còn yêu A Nhượng không?”
Đào Tâm Nha sững sờ, lập tức cười khổ: “Em đâu dám yêu
nữa. Lúc trước buông tay, em đã quyết định không yêu, không bao giờ yêu nữa!”
“Nếu thực sự không yêu, em sẽ biểu lộ như vậy sao?” Bộ
dáng rõ ràng là đau xót vì tình.
Đào Tâm Nha gục đầu xuống, cầm chặt lấy cốc nước, nhẹ
giọng nói: “Anh hai, em sợ, em sợ tình yêu của em lại làm tổn thương đến người
xung quanh. Em chỉ mong anh ấy hạnh phúc!”
Em gái của mình, làm sao Haier lại không hiểu? Hiện
tại cô đang trốn tránh! Ngồi bên cạnh em gái, hắn sờ đầu cô: “Tâm Tâm, em không
muốn tự cho A Nhượng hạnh phúc sao?”
Đào Tâm Nha lắc đầu, không nghĩ ngợi nói: “Sao em có
thể cho anh ấy hạnh phúc được? Em không có tư cách đó…”
“Sao em lại không có tư cách?” Hắn bắt cô ngẩng đầu
lên, không cho cô lại vùi mình vào vỏ bọc nhút nhát. Đó không phải là em gái
của hắn.
“Tâm Tâm, em đã từng hỏi A Nhượng muốn gì chưa? Em
muốn cậu ta được hạnh phúc, vậy em đã hỏi, cậu ta muốn ai cho cậu ta hạnh phúc
chưa? Hạnh phúc của cậu ta do cậu ta tự quyết định, mà không phải là em!”
Đào Tâm Nha sững sờ nhìn anh hai: “Nhưng anh ấy đang
giận em…”
Haier tức giận trợn trắng mắt: “Trước mặt em cậu ta
chỉ là con hổ giấy thôi, em sợ cái gì?” Cũng không nghĩ xem từ nhỏ A Nhượng đã
sủng cô đến mức nào, cho dù có giận cô, cô làm nũng một chút liền đâu vào đó
sao? Hơn nữa, hiện tại có chỗ dựa là anh trai hắn đây!
“Đi, anh hai đưa em đi tìm A Nhượng. Phải hỏi rõ, rốt
cục cậu ta muốn cái gì!” Không cho em gái cơ hội giãy giụa, Haier tóm lấy cô
liền đi tới Nguyên gia.
Kết quả tới Nguyên gia, lại nghe Trần An Mai nói
Nguyên Duật Nhượng đã đi sân bay rồi, chuẩn bị đáp máy bay về New York.
Haier vừa nghe, chuẩn bị mang em gái đuổi đến sân bay.
Còn chưa bước ra khỏi cổng Nguyên gia đã bị Trần An Mai gọi lại.
“Đợi chút Haier, mẹ có việc muốn nói với bé Tâm!”
“Mẹ nuôi, có việc gì để tối nói, giờ rất gấp!” Haier
lo lắng nói.
“Chuyện của mẹ cũng rất vội!” Trần An Mai nghiêm túc
nhìn Đào Tâm Nha, “Bé Tâm, dì không đồng ý chuyện của cháu và A Nhượng.”
Bà biết ngày hôm qua bé Tâm ngủ trong phòng con trai,
cũng đoán được giữa bọn họ đã phát sinh chuyện gì. Chiều nay đã thấy con trai
lạnh mặt rời đi, sau đó Đào Tâm Nha cũng mất hồn mất vía cáo biệt.
Tình hình như vậy làm bà và chồng vô cùng lo lắng. Họ
nhất định cho rằng con trai đã bắt nạt cô bé.
Thân là cha mẹ sao bọn họ không nhận ra, bây giờ trong
lòng con trai chỉ có Tâm Tâm. Tâm Tâm đã chết, không ngờ con trai lại xem bé
Tâm thành thế thân của Tâm Tâm. Điều này làm sao được? Bé Tâm là một cô gái
tốt, bà và chồng đều rất thích bé Tâm, sao có thể để bé Tâm bị thương tổn như
vậy được!
“Dì Mai!” Đào Tâm Nha không ngờ mẹ nuôi sẽ nói như vậy
với cô. Cô nhìn Trần An Mai, lại nhìn Nguyên Thành Hồng ngồi bên cạnh, trong
đầu cô hỗn loạn, chỉ có thể nói theo bản năng: “Cháu… Cháu không có quan hệ gì
với Nguyên tiên sinh hết, hai bác đừng hiểu nhầm… Cháu và anh ấy không có gì…”
“Cô bé, cháu đừng hiểu nhầm!” Trần An Mai ngắt lời cô,
nắm lấy tay cô, “Dì và bác Hồng không phải ghét gì cháu, chúng ta chỉ không nỡ…
Cháu không biết A Nhượng đang nghĩ gì đâu. Nó… nó…” Trần An Mai cắn răng, cuối
cùng vẫn nói thẳng, “Nó chỉ xem cháu là thế thân thôi!”
Đào Tâm Nha lăng lăng, ”Thế thân?”
“Đúng, nó xem cháu là thế thân của Tâm Tâm. Dì Mai
không thể để nó đối xử với cháu như vậy. Cháu là một cô gái tốt, đáng được…”
Haier đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, “Mẹ nuôi, nó
chính là Tâm Tâm.”
Trần An Mai nhíu mày, giận dữ mắng Haier: “Con đang
nói linh tinh gì thế? Chẳng nhẽ con cũng xem bé Tâm thành Tâm Tâm?”
“Con không có!” Haier giải thích, “Nó đúng là Tâm Tâm.
Tâm Tâm không chết, nó vẫn sống…”
“Con đang nói ma quỷ gì thế hả?”
“Anh hai nói thật đấy!” Đào Tâm Nha ngắt lời bọn
họ, nhìn hai lão Nguyên gia kinh ngạc, cô nhẹ giọng nói: “Cha mẹ nuôi, con
chính là Tâm Tâm.”
“Cháu…” Trần An Mai kinh ngạc nhìn Đào Tâm