
hông
bao giờ còn sót một mảnh.
“Đào Tâm Nha, sự tàn nhẫn của em có lúc làm tôi thống
hận.”
Giọng nói lạnh băng của anh làm cô chột dạ, cô biết
lời cô nói có chút quá đáng, nhưng cô không biết chính mình nên làm
gì.
Lúc trước, cô quả thật đã làm nhiều lắm chuyện
sai. Anh hận cô, muốn trả thù cô cũng là chuyện đương nhiên.
“Không đúng, là lỗi của tôi, đã chiều chuộng em đến
vậy.” Nguyên Duật Nhượng lạnh lùng nhếch môi, trong mắt bão tố nổi lên.
“Vì vậy, em luôn tùy hứng làm bậy, cho tới bây giờ
vẫn không hiểu được tâm trạng người khác. Em nói yêu tôi, cho nên đặt
bẫy tôi, ép tôi cưới em. Sau đó, lại tự ý quyết định buông tay, chỉ để lại
đơn ly hôn, cũng không quay đầu lại mà rời đi luôn. Em chưa từng hỏi xem tôi
muốn thế nào. Em đi tiêu sái như vậy, cho rằng chết rồi mọi chuyện sẽ xong
sao?”
Không, cô không nghĩ như vậy –
Đào Tâm Nha cắn môi há miệng, lại không tìm ra rời
biện giải.
“Không đúng, em không chết. Em trở lại trong thân
xác này, nhưng em xem hai năm nay em ở đâu? Em cũng biết Haier vì cái chết
của em mà đau đớn tự trách. Hắn ta cảm thấy hắn ấy là một người anh không
biết bảo vệ em gái thật tốt. Em làm cho cha mẹ tôi đau lòng vô cùng,
phải nếm cảm giác người đầu bạc tiễn người đầu xanh. Em làm cho tôi phải
thừa nhận sự trách cứ từ mọi người, còn có nỗi đau không thể nói nên lời…
Đào Tâm Nha, em cho rằng, em đã chết, em đi rồi, chúng tôi sẽ vui vẻ
mà sống sao?”
Đào Tâm Nha lắc đầu, “Không phải… Tôi không có…”
“Vậy em sống ở đâu?” Anh chất vấn, trừng mắt
nhìn cô, bức bách truy vấn. “Hai năm nay em ở đâu? Tại sao không trở
lại?”
Đào Tâm Nha há miệng, lại không biết nên nói cái gì,
vì lời trách móc của anh mà mắt đỏ lên, nước mắt ở hốc mắt đọng lại, cũng không
dám rơi xuống.
Nguyên Duật Nhượng nhìn chăm chú nước mắt cô, khuôn
mặt lạnh như băng không thương tiếc, “Đào Tâm Nha, em khóc cái gì? Em dựa
vào đâu mà khóc? Một người trốn chạy như em có tư cách gì để
khóc?”
Đào Tâm Nha cố kìm nước mắt. Cô biết anh nói rất
đúng, cô không có tư cách, đã tổn thương mọi người như vậy, cô nào có
tư cách rơi lệ?
Cô gục đầu xuống, thanh âm run run. “Em biết em làm
sai rất nhiều việc, em chỉ muốn bù đắp…”
“Bù đắp? Bù đắp thế nào? Tác hợp tôi với Elena sao?”
Nguyên Duật Nhượng nở nụ cười, đứng dậy đi ra phía trường, nâng mặt cô lên,
“Đào Tâm Nha, em đã từng hỏi qua của ý kiến của tôi?”
“Em…” Cô không hỏi, nhưng… Cô hoảng hốt nói: “Nhưng
không phải anh yêu Elena sao? Lúc trước nếu không vì
em, anh đã sớm cùng Elena kết hôn, cho nên…”
“Cho nên,” Anh nói tiếp, chăm chú nhìn cô, một câu lại
một câu phát ra: “Em biết rằng tôi không thành đôi cùng Elena, em nghĩ rằng tôi
áy náy vì cái chết của em, cho nên em muốn bù đắp cho tôi, vì vậy em
cuối cùng cũng xuất hiện, chính là vì lý do này sao?”
Đào Tâm Nha sợ hãi gật đầu.
Nguyên Duật Nhượng hỏi lại: “Vậy nên, nếu em không bao
giờ biết tôi và Elena không thành, em sẽ không bao giờ trở về?”
Hơi do dự, Đào Tâm Nha lại gật đầu.
Cho dù sớm biết rằng đây là đáp án, nhưng thấy chính
cô tự thừa nhận, Nguyên Duật Nhượng vẫn đau lòng không kìm được. Anh
buông cô ra, cười thành tiếng.
Tiếng cười kia, tràn ngập thống khổ cùng thất vọng.
“Duật ca ca…” Anh như vậy làm cô thấy sợ.
Nguyên Duật Nhượng lưng quá thân, không nhìn cô, đi ra khỏi
phòng. Đến gần cửa, lạnh lùng ném lại một câu.
“Đào Tâm Nha, em không thay đổi gì dù chỉ một chút,
vẫn ích kỷ như vậy.”
Đào Tâm Nha, em không thay đổi gì dù chỉ một chút, vẫn
ích kỷ như vậy–
Cô, dường như mọi việc cô làm đều sai lầm.
Nhưng, thực sự cô sai lầm rồi sao?
Lời nói của Nguyên Duật Nhượng không ngừng vọng lại
trong đầu Đào Tâm Nha, mỗi câu mỗi từ cô đều không thể bác bỏ. Quả thật
cô chưa từng để ý đến ý nguyện của anh.
Lấy danh nghĩa tình yêu, cô trói buộc anh.
Lấy lý do muốn bù đắp, thực ra chính là muốn giảm
bớt cảm giác tội lỗi trong lòng, chính là muốn tìm lý do tiếp cận anh.
Cô tự nhủ, không yêu anh nữa. Tự nhủ rằng, buông
tay đi. Tự nhủ rằng, làm cho anh hạnh phúc, chúc phúc cũng là một
loại yêu. Nhưng anh muốn gì? Cô chưa từng nghĩ tới.
Cô cho rằng mình đã trường thành, hiểu chuyện, nhưng
hóa ra trong tình yêu, cô vẫn ngây thơ như vậy, tự cho là đúng quyết định tất
cả.
Anh nói đúng, cô vẫn ích kỷ như vậy.
Nhưng cô nên làm như thế nào bây giờ? Làm gì cũng
sai, cô phải làm gì đây?
“Này, cô bé, cô đứng đây làm gì?” Haier đang định
ra khỏi nhà, lại thấy Đào Tâm Nha đứng ở trước cửa, hắn ta kinh ngạc
nhướn mày.
Ánh mắt cô bé hồng hồng, vẻ mặt bất lực.
“Làm sao vậy? Cãi nhau với A Nhượng?” Không thể nào,
hai người này ngày hôm qua không phải còn ngọt ngào với nhau sao?
Đào Tâm Nha ngẩng đầu lắc lắc. Thì ra cô luôn ở trước
cửa nhà, cho dù mọi khó khăn đã trải qua, nhưng mỗi lúc bị thương,
khổ sở, cô vẫn thầm nghĩ đến ngôi nhà, nghĩ đến anh trai mình.
Trong nháy mắt, nước mắt kìm nén đã lâu tuôn ra.
“Ê? Sao lại khóc?” Haier phát hoảng, vội vàng lấy khăn
tay. “Đừng khóc, cô khóc trước cửa nhà tôi như vậy, người khác nhìn lại
tưởng rằng tôi bắt nạt cô.”