
rằng hội nghị lúc ba rưỡi có hủy bỏ hay không. Đồng Yên
nghe được anh trả lời là không cần.
“Anh không ngủ sao?” Cô nhìn anh nhẹ nhàng hỏi, đôi mắt to
trong trẻo tràn ngậyp đau lòng.
Lăng Khiên chống trán mình lên trán cô, trong mắt nồng đậm ý
cười, anh không có gật đầu cũng chẳng lắc đầu, chỉ nhìn cô như vậy cho đến ý má
cô hiện lên màu hồng nhạt mới nhẹ cười cười, vỗ vỗ mông cô, chỉ chỉ vào giá
sách trong lòng: “Em ngoan ngoãn đọc sách chờ đến khi anh quay lại nhé.”
Cô đứng lên gật đầu, thấy anh vỗ vỗ vai hai cái thì đưa tay
đặt ở vai anh khẽ xoa, nhẹ véo.
Lăng Khiên hơi sửng sốt một chút, sau đó nhắm mắt cúi đầu
mím môi không nói gì, khóe miệng giương lên độ cong nho nhỏ, bên tai nhàn nhạt ửng
đỏ. Cảm nhận bàn tay nhỏ bé mà mềm mại của cô lúc mạnh lúc yếu xoa bóp gáy
mình, một trận cảm giác tê dại trong nháy mắt truyền khắp toàn thân anh, dẫn tới
cơ thể anh dần dần căng thẳng.
Mấy phút sau, anh mở mắt kéo hai tai cô xuống, quay đầu mỉm
cười nhìn chăm chăm vào hai má đỏ ửng của cô, cầm bàn tay cô lên miệng hôn một
chút, đứng dậy ôm cô rồi nói: “Anh đi họp đây.”
Đồng Yên gật đầu, khẽ căn môi không dám nhìn thẳng vào mắt
anh, sợ rằng mình sẽ chết chìm khi ánh mắt anh tràn đầy nhu tình. Cho đến khi
âm thanh đóng cửa vang lên, cô mới ngẩng đầu nhìn. Trên mặt là nụ cười hạnh
phúc.
Cô tới bên tù sách lật xem, tầm mắt chú ú ở tầng dước chống
chất mấy quyển sách kịch bản hấp dẫn, ánh mắt cô sáng ngời rồi chọn lấy mấy quyển
ngồi xuống ghế sa lon chăm chú đọc. Thời học đại học cô có hai mơ ước, một là gả
cho Tiếu Diệc Trần, hai là một ngày nào đó có thể tự mình biên kịch được một bộ
phim.
Cô hết sức chăm chú đọc kịch bản, ánh mắt vui vẻ sáng ngời,
trên mặt hưng phần cùng vui sướng. Cho đến tận khi nhận thấy cổ ê ẩm, ngẩng đầu
lên mới phát hiện mặt trời không biết từ lúc nào đã ở chân trời phía tây rồi.
Cô cười yếu ớt đi tới bên cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài, chân trời ánh nắng chiều
tô đậm một vòng trời chiều, từ kẽ hở của những đám mây phát ra ánh sáng nhàn nhạt,
đẹp tới mức làm hồn say thần mê kẻ khác.
Lăng Khiên đẩy cửa đi vào nhìn thấy thân ảnh xinh xắn được
bao phủ bở sắc trời chiều, cộng thêm vẻ đẹp trong sáng thuần khiết, giờ cô giống
như là Thiên Sức nơi trần thế. Anh nhẹ nhàng đi tới, dừng ở phía sau ôm lấy eo
cô, cằm đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô, cảm giác được thân thể cô run rẩy, cười cười, ở
bên tai cô mềm nhẹ mở miệng: “Em đang nhìn gì vậy?”
Đồng Yên quay đầu nhìn anh, cười một cái rồi laij lần nữa
nhìn về phương xa: “Trời chiều thật là đẹp.”
Lăng Khiên đưa mặt về phía trước hôn lên mặt cô, không nói
gì, cảm nhận đáy lòng mình hạnh phúc.
Đồng Yên cúi đầu cười yếu ớt, tựa vào trên người anh, nhắm mắt
cảm giác được anh hôn, trong lòng dần dần dâng lên ấm áo. Cảm giác thỏa mãn này
làm cho tâm tình của cô bình thản mà an bình.
“Buổi tối anh có bữa tiệc, một lát nữa anh sẽ bảo tài xế đưa
em về nhà.” Anh đi tới ghế sa lon, nhìn thoáng qua tập kịch bản ở trên bàn, khẽ
kinh ngạc một chút, khóe miệng loan loan, thu dọn đồ rồi bỏ vào giá sách.
Đồng Yên sửa sang chéo áo lắc đầu: “Không cần đâu. Em bắt xe
trở về là được rồi.” Sau khi nói xong ngẩng đầu nhìn anh, mím môi do dự hỏi: “Sẽ
rất muộn sao?”
Lăng Khiên hai tay ôm lấy lưng cô, khom lưng một chút hôn
lên môi cô, cười cười: “Dù muộn anh cũng sẽ qua tìm em. Ở nhà chờ anh nhé.”
Đồng Yên đỏ mặt, cầm lấy túi xách nói nhỏ: “Thiếu gia à, uống
ít rượu thôi nhé.”
Lăng Khiên cười không đáp, đưa tay khẽ vuốt trán cô, vén mấy
sợi tóc lòa xòa trước mặt vào sau tai, nhìn về phía ánh mắt cô ôn nhu mà lưu
luyến, ngón tay nhẹ vuốt ve gương mặt cô, cuối cùng cúi người ấn một nụ hương
lên trán cô, đồng thời lẩm bẩm: “Ừ.”
Sau khi về nhà, Đồng Yên chỉ nấu một bữa ăn đơn giản, sau
khi ăn xong thì mở máy tính ra, mở ra vài đề cương văn chương, nhìn một chút kịch
bản đã đọc buổi trưa. Co lại có ước muốn muốn sáng tác, đáy lòng nổi lên kích động
không khẽ chế được từ lâu cô đã chưa có. Cô cảm thấy rằng từ khi ở cùng một chỗ
với Lăng Khiên, anh đã mang cho cô rất nhiều điều tốt đẹp.
Đêm đó Lăng Khiên đến nhà trọ của cô lúc gần nửa đêm, ôm cô
đứng bên cửa sổ.
Trong bóng đêm sâu thẳm, mặt trăng sáng rỡ trên bầu trời,
hơi thở một sâu một mập mờ tràn ngập trong không khí.
Cô hỏi: “Tại sao anh lại uống nhiều rượu như vậy?”
Anh nói: “Thân bất do kỷ.” (Việc không theo ý muốn của bản
thân, bất đắc dĩ)
Cô nói: “Anh không quan tâm đến thân thể mình một chút gì cả.”
Anh nói: “Em đau lòng à?”
Cô nói: “Biết em đau lòng sao?”
Anh cười, cười đến giống như một đứa trẻ, mặt chôn chặt vào
gáy cô, cả người nhẹ nhàng rung động.
Cô cũng cười, nhìn những ngôi sao phát sáng trên bầu trời
đen bao la, một đôi mắt trong suốt như thủy tinh.
Bầu trời lấp lãnh những ánh sao trong sáng, mặt trăng tỏa ra
ánh mắt sáng ngời mà mát dịu, nhu hòa chiếu lên trên thân thể hai người. Một cảnh
đẹp hài hòa ấm áp không lời nào diễn tả được.
Tình yêu như vậy nồng đậm thêm từng chút từng chút một, lặng
yên không một tiếng động, từ từ thấm vào trong lòn