
g hai người, theo nhịp đạp của
trái tim truyền đến khắp cơ thể.
Thứ sáu, lúc nhận được điện thoại củaChutổng biên, Đồng Yên
đang được Lăng Khiên ôm ở trên đùi ngồi trên ghế salon, chăm chú nghiên cứu kịch
bản. Cô lấy điện thoại ra, thấy phía trên hiện mã số thì cau cau mũi, từ trên
chân Lăng Lhieen trượt xuống, thoát khỏi tay anh đi ra cửa mới ấn nút nghe.
“Alo?Chutổng biên.”
“Đồng Yên à? Ở chỗ Lăng Khiên vẫn còn bận sao?” Giọng nói củaChutổng
dè dặt, thận trọng.
Cô nhìn Lăng Khiên một cái, anh đang đi tới bên cạnh bàn làm
việc lấy điếu thuốc, suy nghĩ một chút rồi đáp: “Công việc cũng không bề bộn lắm.”
Nói xong le lước, căn bản là cô không hề bận rộn chút nào, ba ngày này, trừ việc
nghiên cứu kịch bản ra thì cô chẳng phải làm gì hết.
“Vậy thì xế chiều hôm nay cô có thể quay về công ty một chuyến
được không? Tiếu tổng của tập đoàn Trần Dương muốn tới đây bàn bạc chuyện
chuyên mục.”
Đồng Yên khẽ cắn môi, nói thật nhỏ: “Ngài chờ một chút.” Sau
đó che điện thoại nhìn Lăng Khiên mở miệng: “Lão Chu nói rằng buổi trưa em phải
về.”
Lăng Khiên cúi đầu gõ tàn thuốc, giương mắt nhìn cô, trên mặt
rất bình tĩnh: “Chuyện gì?”
“Chuyện công việc.” Giọng trả lời của cô rất thấp.
Lăng Khiên đáy mắt nhẹ nhàng rung động, bóp tắt điếu thuốc,
vuốt vuốt mi tâm rồi trở lại ghế làm việc, quay đầy nhìn về phía cô nhàn nhạt mở
miệng: “Em muốn trở về thì cứ trở về đi.”
Đồng Yên khẽ sửng sốt một chút, cô không nghĩ rằng anh lại đồng
ý, ngẩng đầu đối diện nghiên cứu ánh mắt anh, không hề ôn nhu giống ngáy thường,
hai con người đen lộ rõ sự tối tăm, cô hường điện thoại nói: “Được”, rồi đem kịch
bản trên bản trả sửa lại một chút, sau đó cầm lấy túi xách của mình đi về phía
cửa.
Trong lúc đó Lăng Khiên cũng không hề nhìn cô một cái, chẳng
qua chỉ chăm chú nhìn màn hình máy tính, hai tay nắm chặt thành quyền.
Đồng Yên đi được vài bước, dừng lại một chút rồi quay lại đi
tới bên cạnh anh, nhìn anh nói nhỏ: “Thật ra thì tổ em chịu trách nhiệm về chuyên
mục mười năm phát triển của Trần Dương. Lão Chu nói rằng buổi trưa Tiếu Diệc Trần
sẽ sang công ty họp, bảo em trở về.” Nói xong bồi thêm một câu: “Thực ra thì em
không muốn trở về đâu.”
Lăng Khiên nghe xong lời cô nói, hai tay đang nắm chặt thành
quả đấm từ từ buông ra, thần sắc âm trầm ảm đạm trong nháy mắt biến mất, thay
vào đó là nụ cười thật sâu, không hề kìm nén được sự kích động.
Anh thuận tay giống như là chờ đợt trừng phạt tiểu tử, ôm cô
thật chặt vào lòng, đặt cô ngồi trên đùi, nhìn thẳng vào ánh mắt cô, khóe miệng
loan loan: “Vậy thì em đừng trở về nữa.” Sau đó không để cho cô cơ hội mở miệng,
thẳng tiếp vẫn liễu đi tới (Nghĩa là hôn ý :”>).
Nửa giờ sau, Đồng Yên mặt đỏ hồng lấy điện thoại ra gọi cho
lãoChu.
“Đồng Yên à? Bao giờ thì cô bề vậy hả? Tiếu tổng sẽ tới ngay
bây giờ à.”
Đồng Yên quay đầu né tránh sự quầy rầy của ai đó, giảm thấp
âm thanh trả lời: “Chutổng biên à, thật ngại quá. Tôi bây giờ có chút bận việc
rồi, không thể trở về được à.”
Lăng Khiên nghe được lời cô nói, cười đến không thể giảo hoạt
hơn được nữa, cúi đầu thổi khí nóng bên tai cô: “Em bề bộn nhiều việc sao?”
Gương mặt Đồng Yên nhanh chóng đỏ bừng, ứng phó thêm một hai
câu rồi tắt điện thoại, sau đó giãy dụa muốn đứng dậy.
Lăng Khiên buộc chặt hai cánh tay, đem cô vững vàng ôm trong
ngực, cằm cọ cọ lên chán cô: “Bây giờ khả năng nói dối của em ngày càng cao à
nha. Mặt không đỏ tim không nhảy. Thật là xấu.”
Đồng Yên cảm thấy một trận quẫn bách, bất mãn phản bác: “Còn
không phải đều tại anh sao?”
Lăng Khiên như có điều suy nghĩ nhìn cô trong chốc lát, sau
đó nhếch miệng cười một tiếng, nhéo nhéo cái mũi cô: “Em có thể nói dối bất cứ
ai cũng được, nhưng phải đồng ý với vĩnh viễn không bao giờ giấu diếm anh bất cứ
điều gì. Được không?”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Lăng Khiên cười, hôn trán cô một cái: “Hai ngày sau em có rảnh
không?”
“Chắc là có. Có chuyện gì anh?”
“Anh dẫn em đi săn thú.”
Buổi tối Lăng Khiên theo thường lệ đi tiếp khách hàng, Đồng
Yên vừa ăn cơm ở bên ngoài, vừa về tới nhà thì nhận được điện thoại của Tiếu Diệc
Trần. Cô nắm chặt điện thoại nhìn một lúc lâu mới nhấn nghe.
“Alo?”
“Em lúc chiều ở Viễn Đông sao?” Tiếu Diệc Trần không có dư
thừa lời khách sáo mà đi thẳng vào vấn đề.
“Đúng vậy.” Gióng cô rất thấp, rất nhạt.
Tiếu Diệc Trần lúc này đang đứng trên ban công ở nhà hàng
nào đó. Xế chiếu lúc anh tới công ty Thụy Hi thì không gặp được cô,Chutổng biên
nói rằng cô được Viễn Đông mượn sang trợ giúp. Lúc anh trở lại công ty không
cách nào tập trung lại tinh thần cho được, cho đến khi vừa rồi trong khi tiếp
khách uống rất nhiều rượi, đi ra ghế lô ngồi rốt cục không nhịn được nữa gọi điện
cho cô, nghe thấy giọng nói cô lãnh đạm lại không biết nên nói gì nữa.
“Yên nhi, như vậy không giống tính cách của em.”
Tiếu Diệc Trần đốt một điếu thuốc, lộ ra sự cô đơn: “Em thật
sự từ bỏ nguyên tắc của chính mình rồi sao? Yên nhi mà anh biết là một người có
tự chủ, có mơ ước, cho tới giờ vẫn là một ng