Ngoan, Anh Yêu Em

Ngoan, Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325910

Bình chọn: 7.00/10/591 lượt.

heo cầm lấy

bả vai cô xoay trở lại nhìn anh.

Lăng Khiên cầm tay cô nói: “Anh xin lỗi.”

Đồng Yên nắm chặt lấy tay anh, nói thật nhỏ: “Sau này anh đừng

bao giờ nói như vậy nữa. Em sẽ cố gắng hết sức tránh gặp mặt anh ta.”

Lăng Khiên mắt nhìn về phía trước, một lần nữa lại nói: “Anh

xin lỗi.”

Sau đó cả đường về hai người đều im lặng.

Trở lại nhà trọ, Lăng Khiên ôm cô một lát rồi lấy quần áo đi

vào phòng tắm, còn Đồng Yên đi vào bếp nấu cháo rang.

Lăng Khiên đứng ở dưới vòi sen, cúi đầu, vẻ mặt ưu thương mà

nặng nề. Anh thật sự rất chán ghét bản thân mình hiện giờ. Sau khi nói xong câu

nói kia anh thực sự rất hối hận. Thật ra anh rất tin tưởng cô, nhưng chính là

không quản được miệng mình. Thấy bọn họ ở chung một chỗ, anh liền không nhịn được

lại suy nghĩ lung tung, những lời làm tổn thương cô không khống chế được lại bật

thốt lên, sau lại gặp phải vẻ bi thương trên mặt cô, trong lòng anh cảm thấy

đau đớn vô tận. Anh điều chỉnh vòi nước từ trở sang lạnh, dần dần cho đến khi

thân thể không nhịn được phát run mới dừng lại, cầm lấy khăn tắm lau người, mặc

quần áo rồi đi ra phòng bếp.

Bên cạnh bàn ăn, Lăng Khiên ngoan ngoãn húp cháo, bàn tay nắm

lấy thìa hơi hơi run rẩy. Đồng Yên nắm lấy tay anh, cảm giác được nó lạnh như

băng thì cau mày, quan tâm hỏi: “Tayanh sao lại lạnh như vậy? Anh không thoải

mái à?”

Lăng Khiên cầm lấy tay cô đưa lên miệng hôn một cái, nói:

“Không có. Vừa rồi anh tắm nước lạnh nên cảm thấy hơi lạnh thôi.”

Đồng Yên vội càng đưa tay sờ sờ trán anh, mở miệng: “Nếu như

anh bị cảm thì làm thế nào? Dạ dày anh có bị lạnh hay không?”

Anh lắc đầu, nhấc tay cô xuống rồi cầm lấy thật chặt, sau đó

tiếp tục húp cháo. Cô mím môi nhìn anh, trong lòng đau khổ vô cùng.

Sau khi ăn xong bát cháu, Lăng Khiên ôm cô trở lại phòng ngủ.

Đồng Yên vào nhà tắm, anh đi ra ngoài rót một cốc nước nóng, uống hai viên thuốc

giảm đau dạ dày, sau đó nằm ở trên giường ngẩn người.

Đồng Yên tắm xong thì đi ra ngoài, nằm lên giường, nhẹ nhàng

ôm lấy anh từ phía sau, bàn tay nhỏ bé đặt trên dạ dày anh nhẹ nhàng xoa, cằm tựa

lên vai anh nói nhỏ: “Anh đừng có tức giận được không?”

Lăng Khiên cầm lấy hai tay cô lắc đầu: “Yên Yên, anh có phải

đã làm em rất thất vọng rồi không?”

Đồng Yên chôn mặt vào cổ anh nhẹ cắn cắn, cảm nhận được cả

người anh run lên, cười khẽ một chút nói: “Đại thùng dấm. Lăng Khiên, anh là một

thùng dấm chua to đùng.”

Lăng Khiên ánh mắt nhẹ run lên một cái, xoay người đem cô ôm

ở trên đùi, đêm thân thể nhỏ bé ấm áp kẹp chặt giữa hai tay ngăn cản dạ dày một

trận lạnh lẽo, hôn hít lấy trán cô nói: “Làm sao bây giờ? Anh chính là một

thùng dấm lớn như vậy đấy. Em có ghét bỏ anh hay không?”

Cô lắc đầu, hay tay ôm lấy hông anh, uống người tại trong ngực

anh rồi nhẹ nhàng nói: “Lòng tin của anh với em là chưa đủ. Bất quá em tin tưởng

cuối cùng rồi sẽ đến một ngày, có thể làm anh đối với em hoàn toàn tin tưởng.”

Lăng Khiên lật người đè cô xuống dưới thân mình, bắt đầu hôn

lên trán cô, lên mi tâm rồi đến lông mi, chóp mũi, cuối cùng dừng lại trên cánh

môi mê người của cô. Anh thấp giọng lẩm bẩm: “Ở phương diện khác đúng là làm

không tốt.”

Cô đẩy anh ra, hai gò má đỏ bừng: “Cầm thú!”

Lăng Khiên rất thích nghe cô mang theo thẹn thùng cùng bất

mãn mắng mình cầm thú (Vi: bó tay ~_~). Anh bắt đầu dò xét thân thể cô rồi đưa

tay ra tắt ngọn đèn ở đầu giường, bắt đầu làm công việc cao cả đang cấp thiết cần

phải làm kia.

Sau phen kích tình, Đồng Yên mềm nhũn nằm sấp trên người

anh, hai ngón tay chọc chọc lên cơ ngực gầy gò của anh. (Vi: mình thích con

trai ngực nở hơn @@)

“Tiếu Diệc Trần nói với em rằng Tương Dao đồng ý ly hôn với

anh ta, anh ta cho cô ta hai mươi phần trăm cổ phần của Trần Dương.”

Hai ngón tay Lăng Khiên quấn lấy mấy sợi tóc của cô, anh cúi

đầu đáp một tiếng, không có nhiều kinh ngạc cho lắm.

Đồng Yên ngửa đầu nhìn anh: “Anh không ngạc nhiên sao?”

Anh lắc đầu: “Anh sớm đã biết rồi.”

Cô khó hiểu, hỏi: “Làm sao anh lại biết được?”

Lăng Khiên cười không đáp, hôn một chút lên chóp mũi cô.

Đồng Yên tiếp tục nói: “Vậy sau này anh ta có còn là tổng

tài của Trần Dương nữa không?”

Anh cúi đầu nhìn cô, nụ cười hơi ảm đạm: “Em lo lắng cho hắn

ta?”

Đồng Yên trầm mặc một chút: “Cũng không coi là lo lắng, chẳng

qua là em không hy vọng anh ta trở về hai bàn tay trắng. Thật ra thì em không

muốn anh ta ly hôn với Tương Dao. Em biết Tương Dao thật sự rất yêu anh ta.”

Lăng Khiên nắm thật chặt lấy tay cô hỏi: “Em hận Tương Dao

sao?”

Đồng Yên ánh mắt có chút ưu thương: “Em từng hận cô ta,

nhưng mà bây giờ em chỉ hy vọng hai người đó được hạnh phúc thôi.”

Anh cau mày: “Tại sao?”

Cô mỉm cười, hôn lên môi anh một cái nói: “Bởi vì bây giờ em

đang rất hạnh phúc.”

Lăng Khiên nhìn nụ cười thanh thoát của cô thì khóe miệng nhếch

lên, vỗ vỗ đầu cô nói: “Ngủ đi thôi.”

Đêm khuya, Lăng Khiên mượn ánh trăng ngoài cửa sổ nhìn khuôn

mặt an tĩnh trong lúc ngủ của người trong ngực mình, khóe miệng lại giương lên

một độ cong nhỏ, ánh mắt quyến luyến mà ôn nhu. Nhìn cô


XtGem Forum catalog