
nh thì cô sẽ
nghĩ gì về anh? Lúc đó cô có còn lệ thuộc và tín nhiệm anh như bây giờ nữa
không?
Theo quan hệ càng ngày càng mật thiết giữa hai người hiện
nay, lòng anh càng ngày càng cảm thấy bất an, thậm chí rất nhiều lần anh cũng
muốn từ bỏ mọi kế hoạch, đem tất cả cho qua sạch sẽ. Nhưng những ý nghĩ trẻ con
này đều hiện lên thoáng qua rồi biến mất. Chuyện đã xảy ra rồi thì không thể dừng
lại nữa.
Đồng Yên tắm rửa xong thì đi ra ngoài, cũng không hề chú ý tới
tâm tình biến hóa của Lăng Khiên, trên đầu cô đang cuốn một cái khăn bông. Cô
nhìn anh cười hì hì rồi bò lên giường, trèo qua người anh nằm vào bên trong,
khi qua thì hôn mặt anh một cái, sau đó tựa vào trước ngực anh thở hổn hển. Bởi
vì do hơi nước mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô khẽ ửng hồng, ánh mắt khép hờ, hàng
lông mi dài cong vút khẽ rung động, nhìn cô xinh đẹp như búp bê vậy.
Lăng Khiên trìu mến cười cười, kéo cô ngồi dậy, tháo khăn
lông ra giúp cô lau tóc, động tác vụng về mà yêu thương.
Một lúc sau, anh hỏi: “Yên Yên, nếu có một ngày em phát hiện
ra anh không giống như trong tưởng tượng của em, em sẽ cảm thấy thế nào?”
Cô hơi sững sờ, mở mắt quay đầu lại nhìn anh, trong mắt là sự
khó hiểu mịt mờ hỏi anh: “Ý anh là sao cơ?”
Anh cân nhắc một chút rồi mở lời: “Mỗi người đều có một mặt
xấu nào đó, anh cũng không ngoại lệ. Nếu có một ngày em thấy anh không giống
như trong tưởng tượng của em, bầu không khí xung quanh anh không lành mạnh, em
sẽ có thể không yêu anh nữa không?”
Đồng Yên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: “Anh thật sự xấu tính
mà, bá đạo này, phúc hắc này, chuyên quyền độc đoán này,.. nhiều tính xấu và
không lành mạnh lắm. Những điều này em đều đã sớm biết hết rồi.”
Lăng Khiên sững sờ ngơ ngác một chút, sau đó lại khổ sở cười
cười, không nói gì thêm nữa.
Qua thật lâu, sau khi đã lau xong tóc cho cô, Lăng Khiên ngồi
dậy, đỡ lấy thân thể cô, nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi buồn ngủ của cô thì hôn một
cái vào trán cô, nói: “Anh đi cất khăn vào phòng tắm. Em ngủ trước đi.”
Đồng Yên gật đầu, sau đó nắm lấy tay anh nói nhỏ: “Bất kể có
phát sinh chuyện xấu gì, em cũng vẫn sẽ yêu anh.”
Sau đó anh cười hạnh phúc. Anh chôn mặt vào gáy cô hít một
hơi thật sâu, ôm chặt cô vào lồng ngực, ghi nhớ thật sâu câu nói đảm bảo và
kiên định của cô.
Chuyên mục Trần Dương mười năm phát triển đứng thứ nhất về số
lượng báo bán được, các giới phản ứng cũng rất tốt. Vì tin vui này, Tiếu Diệc
Trần đã gọi điện choChutổng biên nói rằng anh muốn mở tiệc chiêu đãi mấy người
đã giúp đỡ Trần Dương làm chuyên mục này, tất nhiên trong số đó có cả Đồng Yên.
Nhận được thông báo này, Đồng Yên suy nghĩ chốc lát rồi lấy điện thoại gọi cho
Lăng Khiên.
“Alo? Yên Yên.” Giọng anh rất nhỏ.
Cô hỏi: “Anh đang bận sao?”
“Ừ. Anh đang họp.” Vừa nói anh vừa ra khỏi phòng.
“Tối nay Trần Dương mời bọn em ăn cơm, lãoChunói rằng em nên
đi cùng.”
Ánh mắt Lăng Khiên ảm đi một chút, nói: “Tiếu Diệc Trần cũng
đi cùng à?”
Đồng Yên mím môi: “Anh ta sẽ đi. Anh ta còn tự mình gọi điện
thoại cho lãoChu.”
Anh trầm tư một chút: “Vậy em cứ đi đi, cũng đừng tỏ ra
không phục hay không vui vì sự an bài này. Một lát nữa thì nói địa chỉ nhà hàng
đó cho anh, sau khi ăn xong anh sẽ qua đón em.”
Đồng Yên trong lòng ấm áp, giọng nói ôn nhu: “Anh không giận
à?”
Khóe miệng anh cong lên, tối tăm trong mắt tản đi không ít:
“Em ngoan ngoãn một chút thì anh liền không tức giận. Thôi nhé, anh họp đã. Tối
liên lạc.”
Cúp điện thoại, Lăng Khiên đốt điếu thuốc hút lấy hai cái mới
trở lại phòng họp. Vẻ mặt không hề có chút biến hóa gì nhưng đáy lòng lại càng
ngày càng nhiều lo lắng tích tụ lại.
Sau khi tan họp, Lăng Khiên liền bảo thư ký hủy bỏ cuộc gặp
khách hàng tối nay, sau đó anh ngồi trong phòng làm việc của mình hút thuốc lá.
Cứ một điếu lại một điếu, cho đến khi điện thoại trong lòng bàn tay vang lên âm
báo tin nhắn đến anh mới mở ra xem.
Người gửi: Yên Yên
“Bọn em tối nay đi ăn hải sản ở nhà hàng chỗ cảng Nhạc
Dương. Bây giờ chuẩn bị xuất phát rồi, khoảng hơn tám giờ sẽ kết thúc. Tối nay
anh có phải đi gặp khách hàng không?”
Lăng Khiên một tay nhắn tin lại cho cô: “Không có. Lúc kết
thúc nhớ gọi điện cho anh. Không nên uống rượu.”
Rất nhanh anh đã nhận được tin nhắn của cô: “Em biết rồi.
Anh nhớ ăn chút gì đi nhé. Tối về em sẽ nấu cháo rang cho anh.”
Anh cười cười nhắn cho cô: “Được.”
Khi Chu Tổng biên cùng mấy người Đồng Yên đến nhà hàng thì
Tiếu Diệc Trần và vài quản lý của Trần Dương đã ngồi vào bàn, đang chờ họ. Khi
thấy bọn họ, Tiếu Diệc Trần chẳng qua xã giao cười cười nhưng trong mắt không hề
có tâm tình.
Đồng Yên ngồi đối diện với anh, cô cảm thấy anh hình như gầy
đi, trên mặt vẫn là nụ cười ôn nhu như cũ nhưng cũng khó nén được vẻ mệt mỏi.
Khi mấy lần ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt của anh, cô rất muốn cười một cái nhưng
mỗi lần cô chỉ cúi đầu, không phải chột dạ mà chẳng qua cảm thấy có chút khổ sở.
Có lẽ là cô quá hạnh phúc nên không đành lòng nhìn anh ưu thương.
Sau khi ăn xong, tạm biệt nhóm Thiến Thiến, Đồng Yên ra khỏi
cửa địn