The Soda Pop
Ngoan, Anh Yêu Em

Ngoan, Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325790

Bình chọn: 9.00/10/579 lượt.

ần, Tưởng

Ba”.

Lăng Khiên nhếch khóe miệng, trong mắt xuất hiện nụ cười giễu

cợt, quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ: “Chúng ta bắt đầu chuẩn bị thôi.”

Lý Duệ gật đầu đứng dậy hỏi: “Cậu chuẩn bị ăn vào bao

nhiêu?”

Lăng Khiên cúi đầu trầm tư một chút nói: “Lão bà của Tiếu Diệc

Trần nói là muốn hai mươi phần trăm cổ phần Trần Dương. Nếu hắn đồng ý, như vậy

trên tay hắn cũng chỉ có ba mươi phần trăm, trừ đi tổng số cổ phần của cổ đông

là hai mươi phần trăm, trên thị trường hẳn là còn ba mươi phần trăm. Chúng ta

ít nhất phải ăn vào hai mươi phần trăm, tuyệt đối không thể để Tưởng Ba ăn thêm

vào mười phần trăm nữa”.

Lý Duệ cau mày: “Tại sao? Mục đích của cậu không phải là hạ

gục Tiếu Diệc Trần à? Hắn ăn vào thêm mười phần trăm nữa là Tiếu Diệc Trần xong

đời, còn giúp cậu chiếu cố”.

Lăng Khiên cúi đầu cười cười, nhướn mi nhìn anh: “Tôi cần sự

hỗ trợ của hắn ta sao? Nực cười!”

Lý Duệ nhún nhún vai: “Được, tôi biết rồi. Chuẩn bị xong sẽ

báo cho cậu ngay lập tức”.

Lăng Khiên gật đầu: “OK. Liên lạc sau”.

Sau khi Lý Duệ rời đi, Lăng Khiên nhìn điếu thuốc kẹp giữa

hai ngón tay mình thất thần trong chốc lát. Vừa rồi chỉ trong một khắc trong

lòng anh như lại cảm thấy có chút chột dạ. Thực sự anh không rõ mục đích mình

muốn hạ gục Tiếu Diệc Trần là vì bất bình thay Đồng Yên hay chỉ là chính mình

muốn trả hận.

Lục Tư Triết vẫn không hề phát biểu ý kiến gì, cho đến khi

thấy trong mắt Lăng Khiên là sự giằng co cùng mờ mịt mới nhấp một chút cà phê

nói: “Cậu xác định muốn cho Tiếu Diệc Trần thân bại danh liệt?”

Lăng Khiên dập thuốc vào gạt tàn, vuốt vuốt mi tâm nói: “Thật

cũng thật sự không biết chính xác như thế nào.”

“Nếu như cô ấy biết, cô ấy sẽ không đồng ý cậu làm như vậy.”

Anh đưa mắt nhìn Lục Tư Triết nói thật nhỏ: “Vậy thì cậu đừng

nói cho cô ấy biết.”

Lục Tư Triết cũng dập tắt điếu thuốc, đứng lên, hai tay đút

vào trong túi áo nói: “Cô ấy là người phụ nữ của cậu, cũng hiểu cậu. Đến lúc Tiếu

Diệc Trần bị làm sao chẳng lẽ cô ấy không liên tưởng đến cậu? Thời điểm cô ấy hỏi

cậu, cậu có nhẫn tâm nói dối cô ấy không? Cậu hãy suy nghĩ kỹ lại đi, vì bây giờ

cậu đang rất hạnh phúc!” Nói xong anh cầm lấp tập tài liệu và ra khỏi phòng.

Lăng Khiên ngả người tựa vào lưng ghế, nhắm mắt lại. Đúng vậy,

bây giờ anh đang rất hạnh phúc, mặc dù Đồng Yên chưa đáp ứng lời cầu hôn của

anh nhưng cô đối với anh thực sự rất tốt. Từ làng du lịch trở về, mỗi lần sau

khi uống rượu trở về nhà cô, cô sẽ cho phép anh ngủ lại. Trong căn phòng nhỏ đó

đồ đạc của anh ngày càng nhiều, phòng tắm đã có thêm bộ đồ cạo râu, trong cốc đựng

bàn chải có thêm chiếc bàn chải đánh răng màu lam, trên mắc có thêm một chiếc

khăn lông màu trắng, trong tủ quần áo có một vài bộ quần áo đi làm của anh. Tất

cả đều nói rõ rằng cô dần dần cho anh tiếp cận vào cuộc sống của cô, anh rất

mãn nguyện, mọi chuyện đều thật tốt đẹp. Tất cả mọi việc không tốt đều đã qua rồi.

Nhưng là một người kinh doanh bao nhiêu năm nay không hề chịu

thua bất cứ việc gì, anh không cam lòng cứ như vậy bỏ qua cho Tiếu Diệc Trần,

trừ không cam lòng ra còn có sợ hãi. Anh muốn cho người mang tên Tiếu Diệc Trần

này hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt Đồng Yên, anh không hi vọng Đồng Yên phải

nhìn và nghe thấy bất kì tin tức về người đàn ông này nữa.

Vừa về đến nhà, Đồng Yên đi ngay vào phòng bếp nấu cơm, ăn

xong lại đem ngân nhĩ cùng ngân hạnh (Vi: 2 thứ này là gì vậy @@?) bỏ vào trong

nồi sau đó quay ra phòng khách ngồi ghế salon, ôm lấy máy tính nghiên cứu kịch

bản. Mái tóc dài được cô búi gọn sau gáy, bộ quần áo to rộng ở nhà càng làm cô

toát ra vẻ xinh xắn. Cô bật mấy bài hát làm không khí bớt cô đơn, nhưng toàn là

những bài hát thanh âm rất thấp, không có lời ca vui vẻ hào hứng; trong phòng bếp

tràn ngập hơi nước, mùi thơm nhẹ của canh bay khắp nhà làm cho người khác không

tự chủ mà thả lỏng tâm tình.

Lăng Khiên mở cửa, đập vào mắt anh là toàn bộ khung cảnh

trong nhà đẹp đẽ, ngọt ngào như vậy làm cho cảm giác thư sướng cùng ấm áp vô tận

tràn ngập cả lòng anh [kể cả từng lỗ chân lông'>.

Đồng Yên nghe được tiếng mở cửa, quay ra nhìn thấy người nam

nhân anh tuấn kia, khóe miệng lập tức cong lên. Cô đặt máy vi tính xuống sàn

nhà nhanh chóng chạy ra cầm lấy áo khoác cho anh le lưỡi nghịch ngợm: “Hì hì.

Em xem kịch bản tập trung quá, cũng không nghe thấy tiếng anh mở cửa.”

Nói xong cô liền cau mũi: “Anh lại uống nhiều rượu rồi.” Ngữ

khí của cô có nho nhỏ oán trách, nhưng hơn hết là đau lòng.

Anh vẫn cười yếu ớt, đổi giày bước vào nhà đồng thời ôm lấy

cô đi thẳng vào bếp, ngó một chút vào nồi cháo đang sôi sùng sục trên bếp, anh

nới lỏng cà vạt cười cười: “Thơm quá.”

Đồng Yên nghe giọng anh khàn khàn thì đau lòng lắm lắm, kéo

anh ngồi xuống bên bàn ăn, đấm bóp vai cho anh hỏi: “Anh có mệt lắm không?”

Anh nhắm hai mắt, tay cầm lấy tay cô cười vui vẻ: “Hoàn hảo.

Anh đói quá.”

Cô vội vàng xoay người bắc nồi canh xuống, sau đó múc một

bát canh đưa cho anh, cầm lấy muỗng khuấy khuấy vài cái rồi nói: “Hay để em làm

thêm mấy món ăn cho anh nh