
ậy. Anh gạt em. Rõ ràng trong ảnh là anh vừa kéo vừa
ôm cô ta, rồi lại còn đi tới phòng trọ nữa. Như thế còn chưa tính là có lỗi với
em hả?”
Anh nhìn bộ dáng tức giận mê người của cô, muốn hôn mà không
dám, cũng không biết phải làm thế nào để giải thích rõ ràng với cô bây giờ. Cuối
cùng anh chỉ có thể ảo não thở dài lắc đầu, quyết định sử dụng một chút chiến
thuật với cô.
Anh cúi đầu, hai mắt chăm chăm nhìn người trong ngực mình, vẻ
mặt dần dần trở nên nghiêm túc. Mội lát sau khi cô ngẩng đầu lên nhìn mình anh
trầm thấp mở miệng: “Yên Yên, em đã nói rằng em tin tưởng anh.”
Giọng anh rất thấp, lộ ra một chút ủy khuất làm Đồng Yên
kinh ngạc, lòng cô mềm đi một chút, cô chui chui vào trong ngực anh, tựa hẳn đầu
vào trong ngực anh, ủy khuất nói: “Em tất nhiên là tin tưởng anh rồi. Nhưng mà
khi nhìn thấy anh ôm người phụ nữ khác em thấy rất bực mình, rất khó chịu.”
Anh cúi đầu hôn hít lấy cái trán cô, nói: “Lần trước ở thành
phố X, khi anh gặp Tử Yên Nhi thì anh thấy cô đang bị một người đàn ông vũ nhục,
do đó mà anh không thể thấy chết mà không cứu được. Còn việc ôm cô ta thì anh
khinh thường. Anh nên sớm nghĩ đến việc làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy.
Vì vậy em muốn trừng phạt anh thế nào cũng được, nhưng đừng không để ý quan tâm
đến anh, được không?”
Đồng Yên nghe thấy ngữ điệu mềm nhẹ của anh thì thấy lòng
mình nhũn dần ra, cuối cùng tất cả trách cứ, phiền muộn trong lòng đều tiêu tan
hết. Cô nói nhỏ: “Vậy tối nay anh ngủ ở ghế salon nhé.”
“Hả?” Anh rõ ràng là ngạc nhiên đến hoảng cả người, không ngờ
tới người trong ngực thật sự trừng phạt mình. Nhưng mà lời đã nói ra miệng thì
không thể rút lại được, do đó mà anh chỉ có thể mím môi, vô cùng không tình
nguyện mà đáp một tiếng “Ừ”.
Sau khi tắm rửa xong, Đồng Yên ôm chăn ngồi ở đầu giường,
nhìn người-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy cả người uốn éo trên ghế salon, nằm mà
chân không thể thẳng ra như người khác được mà cười ngặt nghẽo hỏi: “ Anh ngủ
trên ghế salon có thoải mái không vậy?”
Lăng Khiên xoay người nhìn cô, đáng thương nói: “Làm sao mà
thoải mái được. Khó chịu muốn chết.”
Đồng Yên cười: “Là tự anh nói em trừng phạt anh thế nào cũng
được mà.”
Anh ảo não nhíu mày, trằn trọc hai cái sau đó đột nhiên ngồi
dậy, tỏ ra phiền não gãi gãi đầu, sau đó cúi đầu, cả người chìm vào trầm tư.
Đồng Yên chăm chú nhìn anh, gọi hai tiếng nhưng không thấy
anh trả lời, có chút hoảng sợ. Cô vén chăn, đi dép vào vội vàng chạy đến bên cạnh
anh. Khi vừa mới tới gần salon chưa kịp mở miệng đã bị người kia ôm cả người
vào ngực, để cô ngồi trên đùi.
“Bắt được em rồi!” Lăng Khiên cười rất là đắc ý.
Đồng Yên bất mãn giãy dụa, hai tay đánh mạnh lên vai anh
không nhẹ cũng chẳng nặng, tức giận mắng: “Đại lừa gạt. Em sau này sẽ không tin
anh nữa.”
Lăng Khiên cũng chẳng ngăn cản cô, nhìn đôi tay trắng như phấn
đập đập lên người mình thì tỏ ra hưởng thụ như là cô đang xoa bóp cho anh vậy.
Nghe thấy cô nói như vậy cũng chẳng tức giận, cúi đầu hôn vào cái miệng nhỏ nhắn
xinh xắn của cô, sau đó lại chống trán mình lên chóp mũi nho nhỏ của cô mở miệng
hỏi: “Tối nay em cũng Tiếu Diệc Trần nói chuyện gì?”
Đồng Yên không nghĩ tới bây giờ anh trở lại nợ cũ, mím môi
suy nghĩ một chút, hai tay vòng lên ôm lấy cổ anh, đầu gối lên vai anh nói: “Em
nói với anh ta là em không yêu anh ta, không hi vọng anh ta cùng Tương Dao ly
hôn, cũng không muốn anh ta cứ tiếp tục đối nghịch với anh. Em nói rằng hiện giờ
em rất hạnh phúc.”
Lăng Khiên trong lòng run rẩy mãnh liệt, cái vật trong ngực
trái kia cứ nhảy lên nhảy xuống thình thịch vô cùng mạnh mẽ. Anh thở hào hển
hai cái, hỏi với giọng vừa khàn khàn vừa run run: “Yên Yên, em nói rằng em
không yêu hắn ta. Vậy bây giờ em đang yêu ai?”
Anh nói xong câu đó thì nhìn chằm chằm vào thân thể bé nhỏ
trong ngực. Trên mặt cô là nụ cười yếu ớt nhưng ngọt ngào vô cùng, lông mi dài
cong vút rung động. Cô không nhìn anh, cũng không trả lời ngay mà lần nữa chui
chui vào trong ngực anh, sau đó thì nhắm mắt, hai cánh môi đỏ hồng lúc đóng lúc
mở, nhẹ nhàng nói ra ba chữ: “Em yêu anh”.
Sau đó mọi tình cảm bị đè nén trong lòng Lăng Khiên mạnh mẽ
bộc phát. Anh không cho người trong mình cơ hội tránh né, trực tiếp ôm chặt lấy
cô, đứng dậy bước nhanh về phía giường, sai đó nhẹ nhàng đặt cô trên giường, chống
hai tay sang hai bên người cô. Anh nhìn người dưới thân mình với ánh mắt nóng bỏng
mà chăm chú, nhưng thật lâu cũng không làm động tác kế tiếp.
Khi bị anh ôm chặt lấy Đồng Yên xấu hổ nhắm chặt hai mắt lại.
Cô không hề ngốc nghếch, cô biết được tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu nói
cô không khẩn trương chút nào là nói dối, nhưng cô cũng không đành lòng cự tuyệt
anh. Khi được anh nhẹ nhàng đặt lên giường, cô cảm thấy được vật nam nhân cực
nóng của anh đang áp lên người mình, trong lòng cô thật ra cũng mong đợi. Nhưng
đợi lâu rồi mà vẫn không thấy anh hôn mình, Đồng Yên từ từ mở mắt ra, nhìn thấy
đôi mắt vô cùng thâm tình, vô cùng nóng bỏng cũng vô cùng khát vọng, lại lộ ra
chút bàng hoàng của anh đ