
ay đầu nhìn nơi khác.
Anh cười, hôn lấy môi cô, không vội vàng mạnh mẽ, không nóng
bỏng mãnh liệt, anh chỉ chậm rãi, cẩn thận, từ từ thưởng thức môi cô. Khi cảm
nhận được cô đón ý hùa theo, anh nhẹ nhàng nhắm mắt lại cảm thụ niềm hạnh phúc
ngọt ngào không lời nào diễn tả được trong lòng mình.
Anh nghĩ rằng, nếu giờ phút tốt đẹp này cứ thế kéo dài mãi
mãi, anh nguyện ý đánh đổi mọi thứ.
Hai người dây dưa chốc lát sau đó thay quần áo cùng nhau xuống
đại sảnh tham gia yến tiệc. Lúc xuống tới cửa vừa lúc đụng mặt Tiếu Diệc Trần
và Tử Yên Nhi, cuộc chạm mặt này ngược lại với cảnh tối qua. Lúc này Tiếu Diệc
Trần trên mặt tràn đầy sự mất mác không thể che hết được, không còn giả bộ thân
mật với Tử Yên Nhi ở bên cạnh nữa. Bây giờ hai người đó chỉ còn là cấp trên và
cấp dước đi cùng nhau, một trước một sau đi vào phòng.
Mà Lăng Khiên vẻ mặt có thể miêu tả bởi cụm từ “đường làm
quan mở rộng” cũng không hề khoa trương tí nào. Anh ôm chặt lấy Đồng Yên, thỉnh
thoảng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt chan chứa niềm vui cùng sủng nịnh.
Tiếu Diệc Trần nhìn giai nhân đối diện khanh khách cười mà
trong mắt tràn đầy ưu thương, khi ánh mắt rơi vào mấy dấu môi hồng hồng hiện
trên cổ cô thì mắt anh tối sầm lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, không thể
giả vờ cười cười vui vẻ nữa. Anh chẳng qua nhìn Đồng Yên một cái rồi lôi Tử Yên
Nhi bên cạnh xoay người rời đi.
Đồng Yên dõi theo thân ảnh cô đơn và chật vật của Tiếu Diệc
Trần xong cúi đầu và nhích gần hơn vào người đàn ông bên cạnh mình, nắm thật chặt
lấy tay anh.
Lăng Khiên cúi đầu thu hết mọi hành động mờ ám của cô vào
trong mắt, cảm giác được cô vô cùng tin tưởng mình thì trong lòng anh nhát mắt
tràn đầy một ý muốn bảo hộ cô mãnh liệt. Anh mím môi nhìn cô cười cười ôn nhu,
cầm chặt tay cô hướng vào hội trường bên trong, gặp kí giả nào tiến tới anh
cũng không ngăn cản, kéo tiểu nữ nhân vào trong người, trên mặt không còn vẻ
lãnh khốc đạm mạc nữa mà là nụ cười nhu hòa và kiên định.
Khi bị hỏi đến thân phận của Đồng Yên một lần nữa, anh dùng
giọng nói trầm thấp nhưng yêu thương sâu đậm nói: “Đây là vợ tương lai của tôi,
Đồng Yên!”
Anh cúi đầu bắt gặp ánh mắt kinh ngạc của cô khẽ mỉm cười,
cúi đầu hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.
Một đám đông tất cả kí giả nhanh tay cầm máy ảnh chuyên nghiệp
chụp lấy hình ảnh đẹp đẽ kia và ghi lại lời giới thiệu của anh với ý nghĩ dự định
tiêu đề cho trang nhất của báo ngày mai. Có thể là dòng tít “Tổng tài tập đoàn
Viễn Đông – Lăng Khiên cầu hôn vợ tương lai của mình cùng nụ hôn nóng bỏng” chẳng
hạn.
Sau khi từ làng du lịch trở về, trên trang đầu tiên của tất
cả các tờ báo lớn nhỏ đều là hình ảnh nụ hôn và lời cầu hôn của Lăng Khiên làm
cho người khác vô cùng rung động. Lúc đó tất cả các kí giả không có đợi nữ
chính trả lời, mà Lăng Khiên cũng không hề cho bọn họ cơ hội hướng bảo bối của
mình có bất kì câu hỏi gì, sau nụ hôn nóng bỏng đó trực tiếp ôm lấy nữ nhân đã
xụi lơ với vẻ mặt thẹn thùng ở trong lòng mình xoay người rời đi. Tất cả mọi
người khi hồi phục lại tinh thần, thoát khỏi trạng thái trợn mắt há mồm thì chỉ
còn nhìn thấy cửa thang máy khép lại và lúc đó người đàn ông đang cúi đầu mỉm
cười ôn nhu nhìn nữ nhân của mình.
Một tuần sau, trong lòng làm việc của Lăng Khiên.
“Yên Yên, tối nay anh có cuộc hẹn với khách hàng, em ăn cơm
một mình nhé. Hơn nữa không nên ăn thức ăn nhanh, chúng không sạch sẽ chút
nào.” Lăng Khiên nắm điện thoại nói chuyện với Đồng Yên, ngữ điệu nhu hòa đến mức
làm cho hai người đàn ông đối diện buồn nôn muốn ói mửa.
Đồng Yên ngồi trong phòng làm việc nhìn về phía chân trời, mặt
trời đang lặn dần và những ánh nắng ngày càng nhạt dần nghe điện thoại của anh.
Cô cười cười: “Em biết rồi. Tối nay anh về muốn ăn cái gì em làm cho anh?”
Anh cười cười: “Tùy em, cái gì cũng được hết.”
Đồng Yên nghiêng đầu suy nghĩ nói: “Canh ngân nhĩ có được
không?”
“Được.”
Lý Duệ uống một ngụm cà phê nhếch miệng cười nói: “Khiên
này, từ trước tới giờ tôi thật đúng là không phát hiện ra cậu lại buồn nôn như
vậy.”
Lục Tư Triết tháo mắt kính xoa xoa mắt xong lại đeo lên lần
nữa nói: “Hắn bây giờ là một tên buồn
nôn vậy đấy.”
Lăng Khiên không thèm để ý cũng chẳng thèm phản bác, tâm
tình rất tốt cười nói với hai người kia: “Ghen tỵ thì cũng không nên biểu hiện
rõ ràng như vậy. Tôi sẽ kiêu ngạo mất.” [=))))))))))))))))'>
Lý Duệ suýt nữa phun hết cà phê trong miệng ra, bị sặc đến
ho sặc sụa. Lục Tư Triết thương cảm nhìn anh, xong tốt bụng vỗ vỗ đập đập lưng
Lý Duệ đồng thời quay sang nói với Lăng Khiên: “Làm sao cậu nhìn ra mấy tấm ảnh
chụp cậu cùng Tử Yên Nhi là do Tiếu Diệc Trần làm?”
Lăng Khiên rút ra hai điếu thuốc ném cho hai người kia, sau
đó châm một điếu cho mình rồi đưa lên miệng hít một hơi rồi mới nói: “Nếu như đầu
óc hắn còn có một chút tỉnh táo thì cũng biết những bức ảnh kia không hề có giá
trị lợi dụng tí nào, kể cả hắn”.
Lý Duệ gõ gõ đầu thuốc vào gạt tàn nói: “Người thu mua cổ phần
Trần Dương lần trước cậu nhờ tôi điều tra chính là em vợ của Tiếu Diệc Tr