
ang chăm chú nhìn cô.
Thân thể nhỏ nhắm của cô giật mình, nhận thấy được thân thể
anh trong nháy mắt căng thẳng mặt cô càng đỏ hơn. Hai tay cô chống đỡ trước ngực
anh khẽ đẩy đẩy, nói: “Anh…Tại sao…?”
Lăng Khiên hai tay bọc cô hoàn toàn trong ngực mình, ngọn lửa
trong mắt anh càng ngày càng nóng bỏng hơn, cặp mắt đi như muốn phóng ra lửa
thiêu đốt người cô, và nó chỉ biểu thị một thông tin vô cùng rõ ràng: anh-muốn-cô.
Nghe giọng nói ôn nhu, mềm mại của cô, một lần nữa bụng dưới
của anh càng căng cứng hơn. Anh ồ ồ thở dốc hai cái, sau nó kiềm chế và khàn
khàn mở miệng: “Yên Yên, em thật sự yêu anh sao?”
Đồng Yên nhìn anh, đôi mắt như mắt nai con vô cùng linh động,
cùng với nụ cười thẹn thùng xấu hổ. Cô không hề do dự gật đầu khẳng định với
anh.
Khóe miệng Lăng Khiên cong lên rõ ràng, trực tiếp cúi người
đè lên người cô, hai cánh môi anh run rẩy, khẽ khàng hôn lên môi cô, thật cẩn
thận, thật quý trọng giống như là hôn hít lấy bảo bối trân qúy nhất thế gian.
Ngoài cửa sổ bóng đêm ngày càng bao trùm không gian và mọi vật,
ánh trăng nhu hòa chiếu vào trong phòng, chiếu rọi rõ ràng quần áo lả tả rơi xuống
sàn nhà, hai người trên giường đang triền miên cuốn lấy nhau tỏa ra xung quanh
không khí nóng bỏng nhưng nồng đậm yêu thương. Bóng lưng cân xứng đẹp đẽ của
người đàn ông rung động, mồ hôi từng giọt theo da thịt nhẵn nhụi hoàn mỹ chảy
xuống, thân thể anh phập phồng lúc căng thẳng, lúc thả lỏng, từng giọt mồ hôi mờ
mờ mị hoặc dưới ánh đèn, phản chiếu ánh sáng lấp lánh lấp lánh.
Trong tiếng ồ ồ thở dốc của người đàn ông xen lẫn từng tiếng
rên rỉ thẹn thùng.
Thân người Lăng Khiên nhấp nhô đẩy ra đẩy vào đều đặn, đồng
thời anh cẩn thận vuốt ve thân thể mềm mại phía dưới. Bàn tay hơi lạnh của anh
theo tấm lưng trơn bóng mảnh khảnh của cô vuốt dọc một đường xuống dưới, chậm
rãi lướt qua bắp đùi, sau đó tay anh nhẹ nhàng vỗ về chỗ mẫn cảm của cô.
Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đẹp đẽ của cô, sau đó hôn dần xuống
cổ, sau đó lại chuyển lên môi cô, đem lấy cái lưỡi ngọt ngào, thơm tho, mềm mại
của cô ngậm vào trong miệng.
Thân thể bên dưới người anh run rẩy, lúc ban đầu có bài xích
cùng kháng cự nhỏ, nhưng dần dần càng ngày càng dán chặt vào người anh, hùa
theo, cuối cùng cô ôm thật chặt lấy thân thể của anh phối hợp luật động. Cuối
cùng hai người đạt tới đỉnh điểm của thiên đường khoái lạc.
Một lúc lâu sau, theo mấy cái cử động ra vào dồn dập mà có lực,
thân thể Lăng Khiên từ từ dừng lại. Anh thở hổn hển, khuỷu tay chống xuống giường,
nhìn khuông mặt ửng đỏ bên dưới, vật nhỏ lại không yên. Anh đưa hai tay vuốt ve
những dấu hôn đỏ hồng của mình còn lưu lại trên thân thể cô, nhẹ cười.
Một lát sau, anh cúi người lẩm bẩm bên tai cô: “Yên Yên, nghỉ
ngơi đủ chưa?”
Đồng Yên trợn mắt nhìn anh rồi cứng ngắc gật đầu.
Khóe miệng Lăng Khiên giương lên, ngậm lấy vành tay mềm mại
của cô mà hôn mà cắn nói: “Vậy thì làm một lần nữa.”
Cả một đêm kích tình triền miên, gió mưa vần vũ, hai người
cùng lăn lộn đến khi mệt mỏi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
Đến giữa trưa hôm sau, khi mặt trở lên tới đỉnh, ánh mặt trở
chói chang chiếu vào phòng, Lăng Khiên tỉnh dậy tựa nửa người vào đầu giường, vặn
eo bẻ cổ, nhìn thân ảnh xinh xắn nhỏ nhắn kia vội vội vàng vàng chạy nhanh vào
phòng vệ sinh, khóe miệng càng ngày càng cong, cuối cùng không nhịn được hai
tay che mặt cười ngặt ngẽo ra tiếng.
Anh luôn là một người đàn ông rõ ràng như vậy, ngay cả biểu
đạt nội tâm vui sướng cũng thẳng thừng như thế. Đồng Yên rửa mặt xong lấy khăn
tắm to choàng lên thân thể, mở cửa phòng tắm đi ra ngoài, nhìn thấy nửa thân
trên để trần của anh đang chìm ngập trong ánh nắng chói chang, cả người cười
vui sướng đến nỗi khom cả xuống. Có lẽ thấy được loại biểu cảm không chút nào
che dấu được niềm vui của anh như vậy, mọi thẹn thùng và quẫn bách trong lòng
cô dần dần nhạt đi.
Cô rón rén đi tới, đang định hù anh một cái thì lại bị anh
trực tiếp ôm lấy.
Lăng Khiên dùng sức ôm thật chặt thấy thân người xinh xắn khả
ái đang bị bọc lại bởi tấm áo choàng to lớn kia. Anh cúi đầu hôn nhẹ mấy cái xuống
ngực cô. Đồng Yên xấu hổ đẩy đầu anh ra, lại nghe thấy giọng nói run rẩy đang cố
kìm nén tiếng cười của anh vang lên: “Yên Yên, chúng ta làm thêm một lần nữa có
được không?”
Đồng Yên kinh hãi, vội vàng đẩy anh ra, nhanh chóng lui vể
phía sau mấy bước. Nghe được anh cười to không hề kiềm chế chút nào, cô vừa ảo
não vừa xấu hổ chạy đến đầu giường cầm lấy một cái gối ném vào người anh. Lăng
Khiên chẳng thèm né cũng chẳng đón lấy cái gối, cuối cùng bị cái gối nện vào đầu.
Anh đem gối ôm vào trong ngực, nghiêng đầu nhìn cô mỉm cười thật rạng rỡ.
Đồng Yên ngẩn người đứng trong chốc lát, sau đó bò lên giường,
đi tới chỗ anh, vươn hai tay ra ôm lấy bả vai anh nhẹ nhàng xoa bóp, dùng khẩu
khí thương lượng nói nhỏ: “Không cần thêm nữa có được không? Em… không được.”
Lăng Khiên cúi đầu cười ra tiếng, lôi cô lại ôm vào trong ngực,
hôn lên chóp mũi cô nói: “Bị dọa thành như vậy à? Anh đùa thôi mà.”
Đồng Yên bĩu môi, bất mãn qu