hách rồi, nhưng cũng không có tên
Đồng Yên.”
Cà vạt của Lăng Khiên đã sớm bị anh ném ở trên ghế salon, cổ
áo bên trong cũng mở rộng, sắc mặt tái nhợt, đôi môi khô nứt, trên trán từng giọt
mồ hôi chảy xuống, nghe được lời nói của Lục Tư Triết cũng không hề kinh ngạc một
chút nào, cũng không nói tiếp, chẳng qua chỉ ngồi đó cúi đầu hút thuốc.
Lục Tư Triết cũng đốt một điếu thuốc, có chút phiền não tháo
mắt kính ném ở trên bàn, chà xát khuôn mặt nói: “Cậu nói sẽ không xảy ra chuyện
gì chứ?”
Lăng Khiên không hề nói lời nào, buông thõng mí mắt, lông mi
thỉnh thoảng lay động, trên mặt nặng nề mà khổ sở.
Lục Tư Triết cũng không nói nữa, chỉ từ từ hút thuốc từng
hơi từng hơi một. Qua một lúc chờ tâm tình bình phục, anh đưa mắt nhìn Lăng
Khiên: “Tôi khẳng định Đồng Yên ở chỗ Thiến Thiến. Đồng Yên là người luôn luôn
hiểu chuyện, chắc sẽ không làm chuyện gì sai lầm đâu. Một lát nữa chúng ta sẽ
qua nhà Thiến Thiến xem một chút.”
Lăng Khiên vẫn không ngẩng đầu, nói: “Không đi.”
Tư Triết kinh ngạc, sau đó có chút tức giận nói: “Cậu ở đấy
ngang bướng cái gì? Lần này là cậu không đúng. Cậu cũng nói rằng đã cô ấy đã ngầm
nói với cậu bao nhiêu lần, cũng cho cậu rất nhiều cơ hội để thắng thắn nói ra,
vậy mà toàn bị cậu bỏ qua lãng phí. Bây giờ cậu còn ngồi đấy nói “không đi” hả?
Nhanh chóng thu xếp lại gọn gàng tỉnh táo đi, rồi đi tìm Đồng Yên.”
Lăng Khiên giương mắt, ánh mắt vô cùng ảm đạm, có chút mê
man, hoàn toàn không còn thấy mọi sự sắc bén không khéo ngày thường mà chỉ còn
lại cô đơn. Anh nói: “Cậu đi ra ngoài đi, tôi muốn ở một mình thế này.”
Lục Tư Triết nổi giận, đứng dậy, mấy bước đi qua lôi kéo
Lăng Khiên đứng dậy. Nhưng cần lấy cánh tay nóng bỏng của Lăng Khiên thì anh
kinh hãi, lập tức buông tay ra, cau mày hỏi: “Cậu bị sốt rồi.”
Lăng Khiên vô lực hất cánh tay bạn mình ra, cúi đầu trầm mặc
một hồi sau đó chống tay lên bàn mượn sức đứng dậy, quay đầu nhìn Tư Triết khàn
khàn nói: “Tránh ra.”
Lục Tư Triết kéo anh: “Cậu định đi đâu? Nếu là tìm Đồng Yên
thì tôi với cậu cùng đi. Cô ấy không gặp cậu thì tôi có thể gặp thay cậu.”
Lăng Khiên có chút phiền nào, gạt tay Tư Triết ra nói:
“Không phải. Tôi ra ngoài đi dạo thôi.” Nói xong anh dừng lại, cầm lấy chìa
khóa trên bàn rồi đi ra khỏi phòng.
Lục Tư Triết nhìn bóng lưng cứng nhắc biến mất ở cửa, thật
lâu mới hồi phục lại tinh thần. Một Lăng Khiên như vậy anh chưa từng gặp qua, một
bộ dáng cô đơn và chán chường không từ nào tả được. Khi vừa bắt đầu khởi nghiệp,
có nhiều vất vả và trắc trở, mệt đến lả người nhưng Lăng Khiên cũng không hề
như vậy. Lăng Khiên bây giờ làm cho người ta có cảm giác như là một con đại
bàng mạnh mẽ mất đi lực chiến đấu, đáy mắt lại vô cùng u ám.
Anh cũng biết Đồng Yên là huyệt chết trên người Lăng Khiên,
nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, Đồng Yên mới chỉ mất tích ba ngày, Lăng
Khiên đã trở nên tiều tụy như vậy. Rốt cuộc yêu sâu đậm đến mức nào có thể làm
cho Lăng Khiên trở thành như vậy?
Chớp mắt một cái, trong lòng anh trở lại bình thường. Trên
thế gian này không ai có thể yêu Đồng Yên hơn Lăng Khiên, cũng không ai có thể
thích hợp với Lăng Khiên hơn Đồng Yên.
Lăng Khiên lái xe đi dạo lòng vòng không mục đích. Sau giờ
ngọ, nắng mặc dù chói chang nhưng không nóng quá mức, rất ôn hòa, nhưng làm sao
anh cũng không cảm thấy ấm áp, thân thể không nhịn được phát run một cái. Loại
cảm giác lạnh lẽo này không phải vì cơ thể cứ nóng dần lên, mà là ở trong lòng
anh từng chút hơi lạnh lẽo tản dần ra cùng với nỗi tuyệt vọng làm anh không nhịn
được mà phát run.
Lục Tư Triết nói cũng đúng. Lần này là anh sai rồi, cô tức
giận, trốn tránh chính mình có thể lý giải được. Câu nói “chia tay” của cô hơn
phân nửa là nói nhảm, bộc phát trong lúc giận dỗi cũng là rất bình thường.
Nhưng bảy mươi hai tiếng liên tục không tìm được cô, trong lòng anh đã trải qua
lo lắng, rồi sợ hãi, và cho tới giờ là tuyệt vọng. Anh cảm giác mình bây giờ tựa
như bị rút mất linh hồn khỏi thể xác, tâm đã đau đến chết lặng.
Giờ khắc này anh có một chút hận Đồng Yên. Cô biết rất rõ
ràng là anh yêu cô nhiều đến mức nào, sợ hãi bao nhiêu khi không tìm thấy cô, vậy
mà cô lại ngoan cố, quyết tâm trốn tránh anh ba ngày. Chẳng lẽ cô không biết rằng
anh sẽ sắp nổi điên lên sao?
Lăng Khiên dừng xe bên bờ sông, hai tay chống lên trên thành
lan can của cây cầu, ánh mắt vô hồn nhìn ra phía xa. Lục Tư Triết khẳng định cô
ở nhà Thiến Thiến, anh cũng tin là như vậy. Ánh mắt tránh né của Thiến Thiến tối
hôm qua đã nói lên tất cả. Có lẽ ngày hôm qua lúc anh đến tìm, cô đang trốn ở
chỗ nào đó, nhìn được bộ dáng của anh hôm qua, cô có phải cảm thấy rất hả giận
hay không? Nếu như hôm nay anh lại tới tìm cô, cô sẽ tha thứ cho anh phải
không?
Hẳn là có rồi. Anh cảm thấy hiện tại nếu như anh nhờ Thiến
Thiến chuyển lời đến cô, nói rằng anh sốt ngày càng cao, dạ dày cũng đau quặn
thắt ruột gan, cô chắc chắn sẽ trở về với anh. Anh có lòng tin này, nhưng mà
anh không muốn làm như vậy, một chút cũng không muốn. Anh muốn xem xem rốt cuộc
cô mu
