
ợc trang điểm kiều diễm mê người,
vẫn cứ không biết đã xảy ra chuyện gì, chính là nghe theo hai cái nha hoàn đáng
thương nói, cầu xin nàng ngàn vạn không cần lộn xộn, phải đợi tướng công đến.
Nhưng là nàng đợi đã lâu,
bụng lại luôn luôn kêu cô lỗ cô lỗ! Vụng trộm xốc lên một góc khăn hỉ, xác định
bốn bề vắng lặng, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hì hì cười mở ra, giữ lấy mũ
phượng rất nặng trên đầu, sôi nổi đi đến bên cạnh hỉ bàn, tay nhỏ bé cầm lấy
chân gà cắn lên, còn trực tiếp đem bầu rượu hướng miệng đổ, vui vẻ ăn ngon.
Thượng Quan Ngân vừa đi
vào trong hỉ phòng, nhìn thấy chính là tình cảnh này, môi mỏng không khỏi cười!
Sớm đoán được tiểu thê tử của hắn tuyệt đối không có khả năng sẽ an phận ngồi ở
trên hỉ giường.
“Tướng công.”
Thủy Liên con mắt sáng
đang say, khi nhìn thấy thân hình cao lớn quen thuộc kia, cười hơ hớ ném đồ ăn
trong tay, hướng trên người hắn chạy tới, ôm hắn cười ngu không ngừng.
Thượng Quan Ngân một chút
cũng không thèm để ý hỉ phục trên người bị hai tay dính đầy mỡ ngấy của nàng
làm bẩn, hai tay tiếp được thân thể mềm mại của nàng chủ động ngã vào lòng.
“Liên Nhi đã đói bụng ?”
Lấy tay áo nhẹ lau đi dầu
mỡ dính trên phấn môi cùng quần áo nàng, con ngươi đen lửa nóng chăm chú nhìn
nàng trên hai gò má đỏ ửng.
“Đúng vậy, tướng công có
đói bụng không?”
Bỏ chén rượu xuống bàn
cách một cái, hai tay không ngừng xoa mí mắt, rất kỳ quái nha, vì sao tướng
công lại biến thành hai người?
Nhìn bộ dáng của nàng, rõ
ràng là say, dễ dàng đem nàng ôm đứng lên, cất bước hướng ngay chính giữa hỉ
giường thêu uyên ương hí thủy đồ mà đi.
“Tướng công còn chưa có
ăn.” Cho dù ý thức đã không minh mẫn, Thủy Liên vẫn cứ nhớ chuyện này.
Thượng Quan Ngân thương
tiếc cúi đầu cười, xem ra tiểu thê tử của hắn đối hắn rất quan tâm, mà điều này
làm hắn vui vẻ, chứng minh trong lòng nàng có hắn.
“Yên tâm, ta đã ăn qua.”
Hai tay bắt đầu thay nàng
cởi giá y, quần áo từng kiện từng kiện rơi xuống đất, Thủy Liên đã cả người
trần trụi. Da thịt tuyết trắng tinh tế, dưới thân nến hỉ chiếu đỏ tươi, nàng
đẹp làm người ta không thể dời ánh mắt.
Hỏa diễm chói mắt ở hắc
đồng của hắn bùng lên, nhanh chóng kéo hỉ phục trên người xuống, kéo hạ sa
trướng. Khi thân hình to lớn quang lõa đè lên thân hình mềm mại tuyết trắng của
nàng, trong đầu tự nhiên xẹt qua lời Dung Dung nói.
“Nếu kia một ngày nàng
thần trí thanh tỉnh, phát giác lại bị gả cho một người mà mình sợ hãi, huynh
muốn nàng đối mặt như thế nào?
Lại muốn nhận huynh như
thế nào? Huống chi nàng còn có một cái vị hôn phu đang chờ nàng.”
Hỏa diễm nơi hắc
đồng nháy mắt mất đi, thật sâu nhìn chăm chú khuôn mặt tin cậy trước mắt, thiên
hạ đối hắn ngây thơ cười ngu không ngừng, bàn tay to thô dày nâng khuôn mặt nhỏ
nhắn của nàng, trầm nhẹ hỏi nhỏ:
“Liên Nhi nàng thích
tướng công sao?”
Thủy Liên cười ngu như
trước, con ngươi sương mờ chớp chớp, tay nhỏ bé bướng bỉnh lướt nhẹ qua gương
mặt hắn, ha ha cười nói:
“Thích, Liên Nhi thích
nhất tướng công.”
Ánh lửa nóng rực một lần
nữa bùng lên trong hắc đồng, hắn mừng như điên hôn lên phấn môi dụ hoặc hắn đã
lâu. Trời biết mấy ngày nay ôm thân thể mềm mại mảnh khảnh của nàng, lại phải
làm quân tử thủ lễ, cũng vì giờ khắc để nàng chân chính trở thành vợ hắn này,
hắn nhịn có bao nhiêu thống khổ.
“Liên Nhi, hiện tại ta đã
nhận định nàng, cho dù thực sự có một ngày kia, ta cũng tuyệt không thả nàng
đi.”
Miệng lưỡi lửa
nóng, hai tay dao động, khơi mào nhiệt tình tiềm tàng trong cơ thể nàng, cũng
làm nàng bất an giãy dụa.
“Nóng quá, tướng công.”
“Ngoan, Liên Nhi ngốc của
ta.”
Âm thanh dụ hoặc mê
người, cẩn thận lướt qua xương quai xanh của nàng, bàn tay to không ở yên một
chỗ, triệt để đến thăm mỗi một tấc trên người nàng, cũng đem hai người nhiệt độ
kích tình liên tục tăng.
Hồng sa nội trướng, dần
dần truyền ra tiếng nam nhân gầm nhẹ, cùng với tiếng nữ nhân kiều mỵ khinh ngâm
thở dốc, cùng với hơi thở đậm đặc hoan ái, cứ liên tục tiếp diễn đến khi hừng
đông hé lên, mới dần dần dừng. (Ặc, cả đêm ạ)
Ngoài cửa phòng, hai thân
hình bé bỏng đang đứng, hai người cố đè thấp âm lượng tinh tế nói chuyện với
nhau.
“Tiểu Mai, đã giữa trưa,
phu nhân còn chưa rời giường, muốn đi gọi nàng dậy hay không?” Xuân Hoa là
người mới bị sai đến hầu hạ, mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, hỏi Tiểu Mai bên
cạnh.
“Không được, trang chủ có
nói rõ, không thể đi vào quấy rầy phu nhân, phải đợi chính nàng tỉnh ngủ.” Tiểu
Mai cũng đã đợi cả một buổi sáng, rõ ràng có tính nhẫn nại, theo đó mà trả lời.
“A!”
Một tiếng thét chói tai,
từ trong phòng truyền đến, hai người khẩn trương cùng đẩy cửa phòng ra, xuyên
qua phòng khách, chạy gấp vào trong phòng.
Vừa vào trong phòng, liền
nhìn thấy thiên hạ ngồi ở trên giường, đem chăn gấm ôm chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn
khổ sở nhăn lại.
“Phu nhân làm sao vậy?”
Tiểu Mai cuống quít tiến lên vội hỏi.
“Đúng vậy, phát sinh
chuyện gì ?” Xuân Hoa cũng đi theo tiến đến trước giường một mặt sốt ruột.
“Có...... Con cọp cắn ta,
ta sắp chết.”
Bên trê