
lúc này là tiểu thư
phát hiện, nếu lần tới đổi là trang chủ, ta nhất định phải chết.”
Thủy Liên nhìn nàng bộ
dáng muốn khóc, nhất thời luống cuống tay chân, khuôn mặt nhỏ nhắn như là bị
dọa sợ, hai tay vội vàng ôm nàng lại, một mặt vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng,
một mặt trấn an nói:
“Tiểu Mai không khóc,
Tiểu Mai ngoan ngoãn.”
Tiểu Mai bị nàng ôm, dỗ
nàng như là dỗ tiểu hài tử, lúc đầu là đầu sững sờ, đến cuối cùng nàng ngược
lại bật cười ra, cũng học nàng vòng lấy hai tay ôm lấy nàng.
Từ giờ khắc này trở đi,
nàng là thật tâm thích vị phu nhân ngốc này, cũng quyết định muốn hảo hảo bảo
hộ nàng, không tha hứa bất luận kẻ nào khi dễ nàng, lại càng không để người ta
nói nàng ngốc.
Ban đêm cuối mùa
thu, lá vàng khô rụng đầy đất, một đạo gió lạnh khinh dương cuốn lấy lá rụng
cát bay, cũng mang khiến người ta có cảm giác lạnh.
Một thân ảnh xinh đẹp,
xuyên qua hành lang gấp khúc trùng trùng, nhắm thẳng hướng thư phòng phía tây
mà đi, đi theo phía sau một đạo bóng người thon dài.
“Tiểu thư, đêm đã khuya,
có việc mời ngày mai lại đến.”
Lí Nghĩa vừa thấy nàng
xuất hiện, liền lắc mình ngăn cản đường đi của nàng, không cho nàng quấy rầy
chủ tử thanh tĩnh.
“Tránh ra, ta hiện tại
muốn gặp đại ca.” Thượng Quan Dung nhìn chằm chằm cửa đóng phía trước, mắt cũng
không loạn nói.
“Tiểu thư xin đừng làm ta
khó xử, cô biết rõ trang chủ không thích bị người quấy rầy.”
Lí Nghĩa chỉ cảm thấy
nàng là tới tìm phiền toái, cười khổ, một chút cũng không chịu nhượng bộ.
“Tốt lắm, ngươi liền cùng
Đường Ưng khoa tay múa chân một chút đi, nếu là ngươi thắng, ta sẽ không đi
vào.”
Thượng Quan Dung thân
hình nhảy sang một bên, ý bảo hai người có thể động thủ, nàng nhưng là đã lâu
không thấy hộ vệ của nàng đại triển thân thủ, thật sự chờ mong đây.
Đường Ưng lãnh mâu liếc
nhìn nàng một cái, khóe môi phiết phiết, rồi lắc mình bước sang một bên, tuyệt
không muốn quan tâm nàng.
“Đường Ưng, ngươi có nghe
lời ta nói không, ta chính là chủ tử của ngươi.”
Thượng Quan Dung mặc dù
không thấy rõ mắt, nhưng trên mặt cười minh diễm lại không một tia tức giận,
chỉ cảm thấy đáng tiếc vì lỡ mất một hồi trò hay, làm như sớm đoán được phản
ứng của hắn.
“Chủ tử” Hai chữ, làm cho
Đường Ưng trên gương mặt lãnh ngạnh xẹt qua một chút tức giận, con ngươi đen
trầm xuống. Rõ ràng cúi người xuống, tình nguyện đối mặt lá rụng đầy đất, cũng
không muốn quan tâm nàng.
Lí Nghĩa ở một bên
làm khán giả, làm như đối tình cảnh này thập phần quen thuộc, chỉ thấy hắn khóe
môi cố nín cười, mà ẩn ẩn co rúm không ngừng.
“Lí Nghĩa, bên ngoài là
chuyện gì xảy ra, là ai ở đó tranh cãi ầm ĩ ?”
Thanh âm trầm thấp
hùng hậu từ trong thư phòng truyền đi ra, làm cho Lí Nghĩa sắc mặt nhất chỉnh,
vội vàng trả lời:
“Hồi trang chủ, là tiểu
thư có việc cầu kiến.”
Bên trong lặng im một
lát, ngay khi Lí Nghĩa quyết định đuổi người, lại truyền đến thanh âm trầm
thấp:
“Cho nàng đi vào.”
Thượng Quan Dung một mặt
đắc ý liếc mắt nhìn hắn, thẳng đẩy cửa gỗ đóng chặt thư phòng ra, đi đến tiến
vào.
“Có chuyện gì nói mau.”
Thượng Quan Ngân vừa vặn
đem trướng sách xem xong, thân hình cao lớn nằm nhập lưng xuống ghế dựa, hai
tay ôm ngực, chờ nàng.
“Đại ca, ngày mai huynh
sẽ thành thân, huynh không lo lắng quyết định của mình sao?”
“Có ý tứ gì? Muội sẽ
không hiện tại mới phản đối của ta hôn sự đi?”
Mày rậm nhướng lên, gương
mặt tuấn mĩ hơi trầm xuống, hắc đồng chặt nhìn chằm chằm nàng, chờ nàng nói cho
xong.
“Nghe nói đại tẩu trước
khi biến ngốc rất sợ huynh. Nếu nàng cứ như vậy ngốc cả đời, thì quên đi. Nhưng
nếu một ngày kia nàng thần trí thanh tỉnh, phát giác lại gả cho một người mà
mình sợ hãi, huynh muốn nàng đối mặt như thế nào? Hay muốn nhận huynh như thế
nào? Huống chi nàng còn có một vị hôn phu đang chờ nàng.”
Biết rõ thốt ra lời này,
tuyệt đối sẽ chọc giận đại ca, nhưng nàng lại không thể không nói, nàng không hy
vọng đến lúc đó nhìn hai người thống khổ.
“Câm miệng!”
Thượng Quan Ngân gầm nhẹ,
khuôn mặt tuấn tú che kín âm trầm, hắc đồng trở nên lạnh lùng, làm người ta
phát run.
“Việc này ta đã quyết
định rồi, ngày kia hôn sự sẽ cứ theo lẽ thường cử hành, nếu không có việc gì,
muội đi ra ngoài.”
Thượng Quan Dung không bị
bộ dáng làm cho người ta sợ hãi của hắn làm sợ, thật sâu nhìn hắn một cái. Hiểu
được đại ca kỳ thực là hiểu rõ, chính là cũng không nguyện đối mặt, chỉ có thể
thở dài một tiếng, lặng yên rời đi.
Đi ra khỏi thư phòng, hai
mạt thân hình nhanh chóng đi đến trước mặt nàng, tiếng hô mới vừa rồi hai người
đều có nghe được.
“Tiểu thư, cô cùng trang
chủ nói gì đó?”
Lí Nghĩa vội hỏi, là
chuyện gì làm trang chủ tức giận như vậy.
Thượng Quan Dung mắt
phượng chống lại một đôi lãnh mâu, chu môi vi câu, muốn nhìn đến bộ dáng quan
tâm của hắn cũng thật là khó khăn.
Không nói một câu, yên
lặng rời đi, theo sát phía sau còn có một thân ảnh thon dài.
Bên ngoài truyền đến
tiếng chúc mừng ồn ào của tân khách. Ngồi một mình ở trên hỉ giường, thân đỏ
thẫm giá y, đầu đội mũ phượng, Thủy Liên đư