Ngọc Tỏa Dao Đài

Ngọc Tỏa Dao Đài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323262

Bình chọn: 10.00/10/326 lượt.

hăng cốc vào đầu nó một cái.

"Méooooooo. . ." giọng khóc lóc kể lể của Nguyệt Đồng lại càng thêm quyến rũ.

Ánh mắt của Xích Hổ cũng dời về phía sau lưng ta, dừng lại ở chỗ Nguyệt Đồng vừa mới biến lại thành hình người, bỗng nhiên ngây ngẩn cả người,

lộ vẻ kinh diễm.

Ta có dự cảm chẳng lành, nhưng Nguyệt Đồng dường như lại chẳng cảm thấy gì, nó ôm chặt lấy tay ta, con mắt xinh đẹp khẽ lưu chuyển, lỗ tai rung lên mấy cái, tò mò đánh giá đám ma tướng dung mạo kì quái kia. Nhất là

còn đảo qua đảo lại trên người cái tên Đằng Xà mắt trắng không tròng kia mấy lần. Sau đó ghé tai ta thì thầm: "Sư phụ chủ nhân, mấy tên này nhìn hung hãn quá."

Lời còn chưa dứt, nó đã bị Xích Hổ tóm cổ lên, thô bạo nắm cằm lên nhìn, khuôn mặt trẵng nõn lập tức hiện ra mấy vệt hằn đỏ.

Viêm Hồ ở bên cạnh cười hì hì nói: " Mèo yêu Uyên Ương Nhãn, thực sự

rất hiếm thấy, hẳn là đúng khẩu vị của ngươi phải không A Hổ?"

Xích Hổ thực thà đáp lại: "Ờ"

Nguyệt Đồng hoa nhan thất sắc, không ngừng giãy giụa trên không trung.

Ta vội khuyên can: "Nó là mèo đực đó!"

Xích Hổ hỏi lại: "Thế thì đã sao?"

Ta nói: "Nữ thần Thương Quỳnh sai các ngươi đến đây để giúp Tiêu Lãng trông coi ta mà, các ngươi không được tổn thương hắn!"

Xích Hổ nói: "Chẳng qua là một con mèo yêu nhãi nhép, chỉ cần ta mở miệng, Tiêu Lãng đại nhân sẽ không hẹp hòi với ta đâu!"

"Này, nghiêm túc mà làm việc đi!" Đằng Xà chậm rãi nói, "Muốn chơi thì

cũng phải chờ khi mọi chuyện xong xuôi đã, tới lúc đó hắn cũng chẳng

chạy đi đâu được, bọn ta không hứng thú với mèo yêu, sẽ không tranh

giành với ngươi đâu."

Ta xuất ra vài sợi tơ hồn, nhằm vào hướng Xích Hổ mà đánh tới, cướp lại Nguyệt Đồng, tức giận nói: "Đồ nhi của ta, không phải là đồ chơi của

các ngươi! Hơn nữa. . . con mèo này không hay ho gì đâu, nó đầu óc ngu

si, tứ chi lại không phát triển, cầm kì thi họa cái gì cũng không biết,

không bằng để ta chơi cùng ngươi đi!"

Ba tên ma tướng cũng như ba đứa đồ đệ cùng nhau thở dài trầm mặc.

Ta cảm thấy không khí có gì đó kì quái, còn hoài nghi mình vừa nói sai, cẩn thận hỏi lại: "Thế các ngươi muốn chơi cái gì?"

Viêm Hồ là kẻ đầu tiên bật cười ra tiếng, cặp mắt cười cong cong sắp

giống trăng lưỡi liềm rồi, hắn xoa xoa bụng nói: "Xích Hổ, người ta hỏi

ngươi muốn chơi cái gì kìa!"

Đằng Xà nhếch môi một cái, thần sắc không thay đổi.

"Con mẹ nhà ngươi!" Xích Hổ bị tức đến đỏ mặt tía tai, hắn xoay người,

đem cái mặt hung thần ác sát đến trước mặt ta, nghiến răng uy hiếp: "Lão tử muốn bắt con mèo này, chơi trò mà Tiêu Lãng đại nhân vẫn cùng ngươi chơi đó!"

Mặt ta cắt không còn một hột máu.

Nguyệt Đồng buông thõng hai tai, run rẩy, trông thật đáng thương.

Xích Hổ thở hổn hển, không thèm để ý đến lời nhắc nhở của Đằng Xà, ôm

lấy nó, kéo xềnh xệch về phía gian phòng của Bạch Quản lúc trước.

Ta muốn đuổi theo, lại bị Viêm Hồ ngăn lại, hắn ngoài cười trong không

cười mà an ủi: "Mặc kệ hắn đi, Xích Hổ xưa nay rất ngang ngược, nếu chọc cho hắn điên lên lại không cho hắn trút giận, hắn sẽ không chịu để yên

đâu, Ngọc Dao tiên tử đừng làm khó bọn ta mà." Sau đó lại hướng về phía

phòng trong nói: "Ngươi kiềm chế một chút đi, tốt xấu gì cũng phải giữ

lại mạng nhé, lần trước ngươi đùa chết mấy đứa trẻ con rồi, kết quả là

gây chuyện, đã hại chúng ta mất đến nửa năm thu dọn cục diện rối rắm ấy

cho ngươi rồi đấy!"

Mấy tên này thật không có lý lẽ gì cả! Ta trơ mắt nhìn Nguyệt Đồng túm

vào trong phòng, giận không kiềm chế được, lập tức muốn động thủ.

Đằng Xà ở bên cạnh lặng lẽ nói: "Ngươi còn không tự lo lấy bản thân

mình đi. Tiêu Lãng đại nhân đang rất tức giận. Đợi đêm nay ngài ấy đến

tìm ngươi, khặc khặc, lúc ấy còn không biết ngươi với con mèo nhép này

ai đáng thương hơn ai đâu!"

Ta rùng mình một cái, ngây ngốc đứng một chỗ. Mãi cho đến khi nghe thấy tiếng kêu khóc thất thanh của Nguyệt Đồng mới giật mình tỉnh lại, vội

vàng gạt an nguy của mình sang một bên, cố chịu đau mà vận khí, hóa ra

mấy chục sợi tơ hồn, cái roi dài của Viêm Hồ lập tức hóa thành vô số ảo

ảnh trên không trung, bám lấy tơ hồn, tạo thành một tấm lưới không gỡ ra được, không ai chịu nhượng bộ.

"Sư phụ, vô ích thôi!" Bạch Quản ở phía sau khuyên nhủ: "Người không phải đối thủ của hắn đâu!"

Chu Thiều vẫn chưa hết hoảng hồn, kêu lên: "Thế nhưng mà sư phụ mỹ nhân, Nguyệt Đồng.... dường như khóc lóc rất thảm mà..."

Trong lúc hai bên đang giao đấu, ta vừa khẩn trương vừa tức giận, cố

tìm cách phá bỏ, chợt liếc thấy Bạch Quản nháy mắt ra dấu ám thị điều gì đó, do dự một lát liền ngừng tay.

Bạch Quản chạy đến nhất chết kéo ta trở về phòng, vừa đi vừa nói: "Sư

phụ tỷ tỷ, hảo hán không đấu với ác nhân, đánh không lại thì đừng đánh

nữa."

"Nhưng. . . nhưng mà. . ." Lòng ta nóng như lửa đốt, còn muốn tranh

luận, đã thấy Bạch Quản ra sức nháy mắt ra dấu, cuối cùng dậm chân một

cái tung cánh cửa quay về. Chu Thiều hoảng sợ quá độ, đơ như người gỗ,

ngoan ngoãn đuổi theo sau. Còn lại hai tên ma tướng tiếp tục trấn thủ

bên ngoài.

Vào đến phòng, Bạch Quản chỉ vào vách tường, không nhanh không chậm


pacman, rainbows, and roller s