
nói: " Hai gian phòng này ở cạnh nhau!"
Ta mới tỉnh ngộ, không ngừng khen hắn thông minh, dồn sức đạp mạnh vào vách tường.
Gạch đá vụn rơi ầm ầm, bụi mù trời đất, khiến người ho sặc sụa. Bên kia vách tường, Nguyệt Đồng đang bị trói ở đầu giường, đã hôn mê bất tỉnh
từ bao giờ, trên mặt giàn giụa nước mắt, cổ tay cùng các đốt ngón tay
sưng tấy dị thường, quần áo trên người bị lột xuống hơn nửa, trên mặt
rất nhiều vết thương, Xích Hổ cũng bị cào một vết trên mặt, đang cưỡi
trên người nó, mắt đỏ ngầu nhìn bọn ta, phần thân dưới không nên nhìn
cũng đã bị ta nhìn thấy cả, bộ dáng thực ghê tởm vô cùng. . .
Bây giờ không phải lúc ngẩn người than thở nữa.
Ta quờ lấy chậu nước rửa mặt hồi sáng, nhằm thẳng vào mặt hắn mà dội,
chỉ vào cửa giận dữ gầm lên: "Thả đồ nhi của ta xuống, cút ra ngoài!"
Cặp mắt của Xích Hổ từ đỏ ngầu rốt cuộc cũng tỉnh táo trở laị, hắn nhìn ta, rồi lại nhìn Nguyệt Đồng, cười lạnh một tiếng, chậm rãi mặc quần áo đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa còn với lại một câu: "Đừng nóng,
ngày sau còn dài, lão tử sớm muộn gì cũng sẽ chơi chết ngươi!"
Tiếng sập cửa nặng nề vang lên, tiếp sau là tiếng cười lớn của Viêm Hồ: "Ngươi ngày ngày bắn nhạn, cuối cùng lại bị nhạn mổ vào mắt!"
Xích Hổ mắng: "Cút!"
Hai chân ta mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xuống đất, Bạch Quản bước đến
cởi trói cho Nguyệt Đồng, nắm lấy cổ tay hắn, kiểm tra rồi nói: "Sư phụ
tỷ tỷ, tay nó bị vặn gãy rồi, tên ác ma kia ra tay thật tàn nhẫn!"
Ta lảo đảo chạy tới, đau xót ôm lấy Nguyệt Đồng, nâng cổ tay vừa sưng vừa đỏ tấy của nó lên, cảm thấy thật bàng hoàng.
Giờ thì cửa này coi như đã qua rồi, nhưng còn đêm nay thì sao? Tương lai thì sao đây?
Ở giữa thiên địa, nhưng khắp nơi đều là tuyệt cảnh
Ta thực sự phải chết như thế này sao? Dịch: phuthuyhog
Biên: Vivian Nhinhi
Trong nhiều
truyền thuyết, khi người tốt gặp nạn, chỉ cần yên lặng cầu nguyện sẽ có
thần tiên chân đạp ngũ sắc tường vân bay tới, cứu vớt hắn thoát khỏi
cảnh nước sôi lửa bỏng. Nhưng mà trong truyền thuyết chưa bao giờ nhắc
tới, khi thần tiên gặp nạn thì tìm ai cầu nguyện đây?
Sư phụ, đồ đệ tâm can bảo bối của người sắp xong đời rồi, nếu còn không đến cứu, ngay cả lần gặp cuối cùng cũng không được nữa nha.
Ta không cam lòng mà.
Nhìn Nguyệt đồng hôn mê bất tỉnh trên giường, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, Bạch Quản dựa thân bên tường, hai mắt không ngừng đảo ra ngoài, càng
nhìn càng tuyệt vọng. Chu Thiều bên cạnh muốn nói lại thôi, biểu cảm còn ngốc hơn cả Thiên Bồng Nguyên Soái lúc ở cạnh Thường Nga.
Ta vốn không muốn liên lụy hắn, cũng không định dẫn hắn lên trời, mọi
việc đều giấu khiến hắn luôn không hiểu rõ mọi chuyện. Hiện giờ hắn bị
đẩy vào khốn cảnh cùng ta, ta không thể tiếp tục giấu diếm nữa, phải
thẳng thắn nói ra chuyện của Tiêu Lãng đồng thời hỏi hắn vì sao lại trèo tường nhìn trộm.
Mặt mũi Chu Thiều trắng bệch, vội lắp bắp giải thích: "Sư phụ mỹ nhân,
ta. . . lần trước ta thấy chỗ cổ người có vết hôn, nghĩ là người lén gặp tình nhân, nên trong lòng bứt rứt, muốn biết kẻ đó là ai, nhìn xem kẻ
ấy có phải hạng khốn kiếp hoa tâm phong lưu đùa bỡn nữ tử, còn muốn. .
."
Câu kế tiếp bị hắn nuốt vào, không dám nói ra.
Bạch Quản liếc mắt nhìn hắn, không chút lưu tình : " Ngươi muốn giở thủ đoạn châm ngòi ly gián, phá hỏng nhân duyên của sư phụ phải không."
Sắc mặt Chu Thiều đang trắng chuyển hồng, cười ngây ngô hai tiếng mới
tiếp tục ngượng ngùng nói: " Đại sư huynh nói gì thế? Ta không phải loại tiểu nhân đê tiện đó, huynh cả nghĩ rồi."
"Hành vi của hắn tuy hơi phóng túng nhưng cũng không đến mức xấu xa như vậy, Bạch quản ngươi nghĩ nhiều rồi." Sư phụ nào đồ đệ ấy, ta cảm thấy
mấy đồ nhi nhà mình mặc dù đứa nào đứa nấy đều có một ít tật, nhưng đều
là người tốt.
Chu Thiều kích động đến mặt đỏ tai hồng.
Ta khuyến khích hắn vài câu học tập cho tốt rồi đột nhiên lại hỏi "Ngươi bắt đầu nhìn trộm từ khi nào?"
Chu Thiều chần chờ một lát: "Khoảng hai tháng trước."
Ta tính toán một chút thấy đó đúng là lúc sau khi Tiêu Lãng xuất hiện,
liền kinh hỉ truy vấn: "Ngươi có thấy trong tiểu viện của ta có gì không bình thường không?"
"Không có," Chu Thiều lắc đầu, đồng thời xắn tay áo lên để lộ hai tay
đầy vết sưng đỏ cùng vết máu nhỏ, tố khổ "Không biết ai quy định trong
hoa viên cần có hồ nước? Hại ta suốt ngày ngồi trong bụi cỏ bị muỗi cắn, ngứa ngáy như tra tấn. Ngứa muốn chết mà không được."
Bạch Quản mặt đen xì: "Đáng đời!"
Ta bất đắc dĩ thi triển mấy tiểu pháp thuật giúp hắn trị vết sưng đỏ
rồi nói tiếp cho hắn biết thời gian Tiêu Lãng qua lại: "Ngươi thực sự
chưa từng thấy người nào kỳ lạ tiến vào phòng ta sao? Ước chừng giờ
Hợi."
Chu Thiều lắc lắc đầu, khẳng định "Ta thật sự không thấy người nào kỳ lạ cả."
Ta truy vấn: "Một chút kỳ quái cũng không?"
Bạch Quản nói: "Có lẽ Tiêu Lãng dùng thuật ẩn thân."
Chu Thiều do dự nói" Ta thỉnh thoảng cũng thấy mệt mỏi nên có lúc thất
thần, đi vào uống trà ăn bánh. Nếu có nam nhân nào lạ vào phòng sư phụ
thì ta tuyệt đối sẽ nhảy ra như vừa rồi."
Ta thấy hỏi không ra tin tức nào hữu