Polly po-cket
Ngọc Tỏa Dao Đài

Ngọc Tỏa Dao Đài

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323674

Bình chọn: 8.00/10/367 lượt.

hơi nóng lên, nhẹ nhàng "khụ" một tiếng, xem nhẹ cái vấn đề nhỏ này, nói tiếp: "Tâm ý ta đã định!"

Nguyệt Đồng xoa xoa đầu ta, lại cười nói: "Người á, quá lí trí rồi đấy!"

Ta thấy nó không phản đối, mặc định là cam chịu.

Nguyệt Đồng hỏi: "Khi nào thì đi gặp Thiên Đế? Phải nhanh chóng báo chuyện Ma giới đoạt được thân thể Nguyên Ma Thiên Quân lên, tránh cảnh sinh linh đồ thán!"

Ta với tay sang bàn bên cạnh, trước khi sư phụ ra đi từng vuốt vuốt đàn tranh, những sợi dây đàn bị hắn làm đứt vẫn không có ai sửa lại, càng khiến ta nhớ. Ta nhớ tới đủ loại chuyện từ lúc bắt đầu gặp Tiêu Lãng, đủ loại hoang mang, cảm thấy nếu cứ như vậy ôm theo bí mật mà chết đi thì trong lòng thế nào cũng sẽ cảm thấy không cam lòng, nhớ lại từng ly từng tí lúc còn ở cùng sư phụ kia, chậm rãi nghiền ngẫm. Bỗng nhiên trong kí ức mơ hồ nhớ tới khi ta còn rất nhỏ sư phụ đã từng dắt ta đến thung lũng Hoa đào, ở đó có một tiên nữ không thích nói chuyện với người khác, hình như còn là trưởng bối của hắn. Tiên nữ để ta ở lại trong đình ăn bánh ngọt, nàng đưa sư phụ đi nói chuyện gì đó, lúc sư phụ trở về hình như có phần chật vật khó xử, còn thở dài hồi lâu. Từ đó hắn không đi đến thung lũng Hoa đào nữa, nhưng hàng năm đều tặng lễ vật quý giá đến đó.

Tiên nữ kia có lẽ có quan hệ sâu xa gì đó với sư phụ, có lẽ nàng biết nghiệt duyên giữa sư phụ và Tiêu Lãng.

Vì vậy, ta ôm một hi vọng, trước lúc Thiên Giới bắt được mình có thể đến được thung lũng Hoa đào, hi vọng tìm được đáp án.

====

Trước khi đi, ta giao Chu Thiều cho Đằng Hoa tiên tử, thuật lại ngắn gọn chuyện xảy ra sau khi hạ phàm, chỉ giấu chuyện thân thể Nguyên Ma Thiên Quân bị trộm đi với chuyện mình sắp bị phạt thôi. Đằng Hoa nghe được ôm bụng cười sằng sặc, sau đó kéo Chu Thiều đến xem xét tường tận, khen: "Không hổ là đồ nhi ngươi thu, nhìn cái là biết ngốc. Nếu như ngươi không rảnh thì ta sẽ giúp ngươi chăm sóc hắn."

Ta xấu hổ mặt đỏ đến tận mang tai, nghĩ lại, bản thân mình đã là ốc không mang nổi mình ốc rồi, không muốn liên lụy đến đồ đệ nữa, liền nhỏ giọng thỉnh cầu: "Đồ nhi này của ta... ta muốn hắn bái ngươi làm sư phụ có được không?"

Chu Thiều nghe vậy thì kinh hãi, vội vã hỏi ta: "Có phải là vì ta thấy mỹ nữ tâm viên ý mã, tham hoa háo sắc, cho nên sư phụ mới không quan tâm ta có phải không?"

Đằng Hoa quá sợ hãi, chỉ vào hắn, hỏi ta: "Tham hoa? Hắn thích hái hoa?"

Tiên nữ cấm dục tu thân trên Thiên Giới rất nhiều, rất ít người dám đùa giỡn, ở mặt nào đó kia đều rất ngốc. Ta biết nàng hiểu sai rồi, vội vàng giải thích một phen. Đằng Hoa nghe xong giận quá, mắng ta: "Đồ nhi như vậy mà ngươi cũng thu à? Còn không lôi hắn ra Nam Thiên Môn mà ném về?"

Ta cúi đầu nói: "Người lương thiện mười đời, không đụng vào được..."

"Xí!" Đằng Hoa nhỏ giọng mắng: "Dê xồm mười đời!" Sau đó nàng véo tai ta lôi đến góc tường hỏi: "Có phải ngươi bị hắn giày vò nhiều thành sợ mới ném họa cho ta không đấy?"

Ta xoa cái tai bị nàng véo đến hồng lên, đùa đùa: "Bạn tốt à, ngươi cũng biết ta đần, thật sự là quản không nổi mà!"

Đầu lông mày của Đằng Hoa nhướng lên, hồ nghi hỏi: "Ngươi có phải là bị đồ nhi bắt nạt đến thảm rồi không?"

Ta biết rõ tính cách của bạn tốt, lập tức không lên tiếng, bày ra vẻ mặt rất đáng thương.

Đằng Hoa quả nhiên trượng nghĩa, hùng hổ quay đầu lại túm lấy Chu Thiều: "Ngươi ở lại theo ta về Bách Hoa Viên, để cho vi sư từ từ xử lí, à quên dạy bảo ngươi!"

Chu Thiều cứng họng, đang muốn phản bác, ta vội kéo hắn đến chỗ kín đáo, dặn dò: "Ta gây họa dưới trần gian rồi, thân giờ mang đủ tội, đến tránh ngươi bị liên lụy đến thì ta không thể chiếu cố ngươi nữa, khó có được cơ hội Đằng Hoa tiên tử chấp nhận thu ngươi, ngươi cứ theo nàng đi, ta cũng bớt lo hơn. Đợi tin tức truyền đi, Thiên Giới định tội cho ta rồi, nàng liền hiểu dụng ý của ta, sẽ không làm khó ngươi đâu."

Trong hoàn cảnh lạ lẫm, Chu Thiều mất đi vẻ phóng túng ngày xưa, lại thêm vài phần chán nản, hắn ảm đạm hỏi: "Sư phụ, ta có thể giúp nàng làm gì không?"

Nguyệt Đồng cười nói: "Hẳn là ngươi muốn gánh tội thay? Có phải muốn cùng chịu tội không?"

Chu Thiều không phủ nhận.

Ta lắc đầu: "Nguyệt Đồng dẫn đường, ta mở cửa, thân thể của Nguyên Ma Thiên Quân đã bị trộm mất, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, ngươi dựa vào cái gì để gánh tội thay?Chẳng bằng ngoan ngoãn ở lại Bách Hoa Cốc tu thân dưỡng tính chớ chọc phải mĩ nhân độc ác nào, đừng khiến ta lo lắng là được rồi."

Chu Thiều suy nghĩ rất lâu, đưa ra rất nhiều đề nghị cùi bắp, cuối cùng ủ rũ nhận lời.

Đằng Hoa tiên tử xòe tay đòi quà từ thế gian, ta nhìn nàng cười, mặt ngu, liền bị ăn một chầu quạt gõ đầu, sau đó đi vào trong nhà kho lấy hạt sen vạn năm trên núi băng mà mình trước kia không dám ăn ra cho Đằng Hoa. Đằng Hoa vui mừng phát điên: "Quỷ hẹp hòi ngươi hôm nay vì sao lại hào phóng như vậy? Hẳn là là vì việc giáo huấn tên đồ nhi này giúp ngươi chẳng khác nào khổ sai đúng không? Yên tâm, nhận được lễ hậu thế này, cho dù hắn ngốc hơn ngươi ta cũng giúp ngươi uốn nắn tử tế!"

"Ừ, đồ tốt đấy, đừng lãng phí!" Ta cười gật đầu, tiễn nàng rời