
dao không thành, dậm chân một cái liền đi.
Hồng Hạc lén lút chạy từ phía hàng lang bên kia tới, mặt mũi tràn đầy trung thành, vụng trộm lôi kéo ta đâm chọc: "Tiên tử à, trước lúc đến đây Lục Uyên đã bí mật nói chuyện với thị nữ dưới trướng của Thương Quỳnh đại nhân rồi, hình như là nói về cô đấy, ta đi theo tiên tử lâu như vậy, biết cô là người tốt, sợ cô bị người hãm hại, phải dè chừng đấy..."
Ta nhìn bầu trời tối tăm mờ mịt, nhìn cỏ xanh mơn mởn, lại nhìn nàng đang nói hăng say, khe khẽ thở dài...
Trong đêm, tiếng tiêu sâu kín lại lần nữa phá bước mà đến.
Ta nghiêng tai lắng nghe, chợt thấy trong tiếng tiêu ẩn chứa chút tiên khí, sinh lòng hiếu kỳ mới lặng lẽ thả ra một mảnh tơ hồn mảnh hơn tơ nhện, mang theo chút linh thức, bay bổng tìm về hướng phát ra tiếng tiêu.
Tơ hồn tìm vật, không thể phân biệt sắc thái, chướng ngại, khoảng cách, chỉ có thể theo khí tức của đối phương, kéo dài kèo dài mãi, cho đến khi chạm phải một linh hồn nhỏ yếu thích hợp phía trước, lập tức nhập vào trong cơ thể, mới có thể mượn tâm linh của đối phương xem xét cảnh sắc chung quanh.
Trên đường đi, ta không tìm được thân thể có thể phù hợp để nhập vào, một lúc lâu sau, tiếng tiêu ngừng, tơ hồn khẽ nhúc nhích, tựa hồ có người đang dẫn dắt nó, cưỡng ép nó tiến về một hồn phách ở phía trước.
Ta kinh hãi, lại thấy hồn phách thấu minh như thủy tinh, tiên khí nồng đậm, mơ hồ hiện ra một bóng lưng màu xanh quen thuộc, chính là người đã ra tay cứu ta bên bờ biển rắn.
Ta chần chờ một chút, đang chuẩn bị thu hồi tơ hồn.
Đối phương lại lấy tơ hồn kết hợp với ý thức của bản thân, lôi kéo ta tiến vào trong đầu của y.
Hình dáng của người áo xanh dần dần rõ ràng, tràng cảnh trong thức hải của y biến thành bình nguyên Tiên Giới, bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng xốp, dưới chân là một biển hoa vô biên vô hạn, trên mỗi cánh hoa lấp lánh ánh sáng dịu dàng của Đông Quân, đẹp không sao tả xiết.
Y chậm rãi quay người lại, bên môi mang ý cười, lông mày không giương, con ngươi đen nhánh như bảo thạch ánh lên một vầng sáng, dáng vẻ có hơi gầy yếu, lẳng lặng đứng yên ở đó, yên bình và an tường, thật giống như một chú chim không thể bay lượn, không hề có ý công kích hay uy hiếp nào.
Thế nhưng lực lượng của y hoàn toàn không nhu yếu như vẻ bề ngoài, có thể dẫn dắt tơ hồn rồi cưỡng ép nó kếp hợp với ý thức trong đầu một người, trong Thiên Giới này không có nhiều người có thể làm được.
Ta như gặp đại địch, tư thế sẵn sàng phản công.
Người áo xanh dùng ngón trỏ đặt lên hai môi của mình, làm thủ thế bảo ta chớ có lên tiếng, mỉm cười nói: "Ngọc Dao tiên tử, tơ hồn dò tâm, coi chừng đừng làm người khác phát hiện ra."
Ta xấu hổ vô cùng, ngượng ngùng giải thích: "Ngọc Dao nghe nói tiên sinh tiêu âm mỹ diệu, sinh lòng kính ngưỡng, ngặt một nỗi thân bị giam cầm, không thể tự mình tới chào hỏi, đành phải dùng tơ hồn tìm kiếm tung tích của tiên sinh, xin ngài vạn lần đừng trách móc."
"Không sao!" Người áo xanh cười đi về phía ta, càng nhìn gần càng thấy y gầy, tay áo bồng bềnh, cổ áo rộng mơ, che không được xương quai xanh, da trắng như tuyết, trên môi cũng không có chút huyết sắc nào, dung mạo nhàn nhạt, khí chất cũng nhàn nhạt, giống như mây mù, càng giống với mỹ nhân bệnh, khiến người ta không thể dời mắt.
Ta cảm thấy khuôn mặt này hình như đã từng quen biết, đặt câu hỏi thăm dò: "Ngọc Dao phải chăng đã từng bái kiến tiên sinh?"
Người áo xanh lắc đầu: "Lần đầu gặp gỡ!"
Ta hỏi: "Tiên sinh vì sao lại ở chỗ này?"
Người áo anh nhàn nhạt trả lời: "Giống cô thôi!"
Ta cả kinh nói: "Tiên sinh cũng là tù binh của Ma nhân?"
Trong mắt người áo xanh chảy qua một tia đau thương.
Ta biết mình đường đột, vội vàng xin lỗi: "Là Ngọc Dao quá hiếu kỳ, đường đột ngài rồi, sau này tuyệt đối sẽ không dám dùng tơ hồn quấy rối nhã hứng của tiên sinh nữa."
"Không" Giọng nói của người áo xanh cũng nhu yếu ôn hòa như người, lại cứng cỏi như cành lá hương bồ, y đáp: "Tiếng tiêu của ta chính là đang tìm cô!"
*Vua Nghiêu có 2 người con gái vừa có sắc lại vừa có tài nên nhà vua rất muốn gả vào nơi tử tế xứng đáng với nền nếp gia phong của mình, khi thấy thiên hạ khen tài của Diêu Trọng Hoa thì ông quyết định thử thách bằng cách đem cả hai cô gả cho người này kết hợp cấp cho kho lương thực để làm của hồi môn. Nga Hoàng là chị làm chính thất còn Nữ Anh là em thì làm thứ thiếp, tuy nhiên hai chị em không bao giờ cãi vã ăn ở đoàn kết đoan trang hiền thục nhường nhịn nhau từng cử chỉ hành động khiến người ngoài đều phải mến mộ. Tuy ở nhà chồng chứng kiến cảnh bố và em chồng luôn tìm cách hãm hại chồng mình nhưng 2 bà vẫn khéo léo hóa giải được tất cả mối hiềm khích, điều này xảy ra nhiều lần khiến 2 cha con đó sau này không dám làm hại Trọng Hoa nữa.
Lúc Ngu Thuấn được thụ phong nước Hữu Ngu thì Nữ Anh làm thứ phi vẫn phụ giúp chị quản lý công việc mỗi khi chồng đi vắng, sau khi Ngu Thuấn lên ngôi thiên tử thường xuyên tuần du làm việc cùng với dân thì Nga Hoàng xử lý công việc triều chính, còn phần Nữ Anh đứng ra cai quản tam cung lục viện và giải quyết vấn đề hậu cần cho ch