
ìn hắn, hỏi: “Như vậy có thể chứ?”
Tiền Khiêm Ích nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, cũng không đi bức nàng nữa, thầm nói trong lòng: Một ngày nào đó sẽ khiến nàng đều nghe lời ta. Vừa nghĩ như vậy, trên mặt hắn liền nở một nụ cười, ôn nhu nói: “Ừ, trăm thiện hiếu đầu tiên, nghe lời của cha mẹ, đó là hiếu thuận.” Dứt lời, lại nhịn không được sờ đầu của nàng, giống như là đã dưỡng thành thói quen như vậy.
Bùi Quang Quang vặn ngón tay, cảm thấy ban đêm hơi lành lạnh, nhưng cả người nàng lại nóng hổi lan ra từ đáy lòng. Lúc sau lại bị hắn vuốt lên đỉnh đầu, không khỏi rụt rụt cái cổ, quay thân chạy chậm lên phía trước.
Tiền Khiêm Ích sửng sốt, cất bước lớn đuổi kịp theo bên người nàng, nói: “Trời tối rồi, đừng đi nhanh như vậy, cẩn thận bị ngã.”
“Ánh trăng rất lớn, sẽ không ngã đâu.” Tuy nói như vậy, nhưng bước chân của nàng cũng không tự chủ được mà chậm lại, cùng đi sóng vai với hắn.
Hai người kề bên thật gần, lúc đi đường, cánh tay ngón tay khó tránh khỏi chạm nhau. Bùi Quang Quang đỏ bừng khuôn mặt, hai tay nắm ở trước người. Tiền Khiêm Ích không hề nhìn nàng, cũng đã phát hiện ra hành động của nàng, hai mắt nhìn về phía trước, cánh tay lại đưa qua, đem bàn tay mập mạp của nàng nắm chặt ở trong tay.
Bên tai Bùi Quang Quang nóng bừng lên, trong lòng như có con thỏ nhỏ đang nhảy loạn, bàn tay bị hắn nắm chặt theo bản năng mà thu trở về.
Tiền Khiêm Ích càng nắm chặt hơn, nghĩ nghĩ rồi nói: “Đường này rất không bằng phẳng, ta chỉ là sợ nàng bị vấp thôi……” Dứt lời, cánh tay hơi dùng lực, kéo nàng lại gần hơn một chút.
Bùi Quang Quang lảo đảo một cái liền ngã lên người hắn, Tiền Khiêm Ích đỡ lấy nàng, vẻ mặt đứng đắn nói: “Nàng xem, mới nói xong nàng đã ngã rồi.” Dứt lời, cũng không để ý đến né tránh của nàng, trực tiếp ôm eo nàng cất bước đi.
Bùi Quang Quang chỉ cảm thấy đêm nay ánh trăng rất sáng, trái lại ánh sáng dọc đường Thanh Thạch Bản chiếu thẳng vào trong mắt nàng, ngay cả con đường trước mắt nàng cũng nhìn không rõ, mơ mơ màng màng đã bị hắn ôm đi một đường, mãi đến khi đi vào đầu hẻm Phúc Yên, hắn mới thả nàng ra.
“Nàng đi vào trước đi, qua lát nữa ta mới vào.” Tiền Khiêm Ích rũ mắt nhìn nàng, Bùi Quang Quang nghe vậy liền nghiêng đầu ngạc nhiên nói: “Vì sao?” Trong lúc nói chuyện, nàng trộm liếc nhìn hắn một cái, lại quay tròn chuyển rời ánh mắt đi.
Tiền Khiêm Ích cười yếu ớt: “Nếu bị người ta nhìn thấy chúng ta ở cùng nhau sẽ không tốt lắm, tách ra đi mới không để cho người ta sinh nghi.”
Bùi Quang Quang nghe vậy, chỉ cảm thấy hai người bọn họ cực kỳ giống đôi nam nữ vụng trộm gặp nhau trong kịch nam, trên mặt không khỏi nóng lên, cọ cọ mũi chân “a” một tiếng, quay đầu bỏ chạy vào trong. Đi đến cửa đại viện, lại nhịn không được quay đầu nhìn, chỉ thấy dưới ánh trăng, bóng dáng của hắn bị ép thành một hình tròn nhỏ tối đen. Nàng ngẩng đầu muốn nhìn mặt của hắn, nhưng bởi vì khoảng cách quá xa mà không thấy được rõ ràng, chỉ có thể phân biệt ra được hắn đang vẫy tay với nàng.
Bùi Quang Quang cắn cắn môi, nhẹ tay nhẹ chân mà đi vào trong nhà. Vừa mới đi đến sân nhà lại phát hiện đèn trong phòng thế nhưng vẫn sáng, không khỏi cảm thấy cả kinh, co đầu rụt cổ mở cửa phòng trong, quả nhiên nhìn thấy mẫu thân nhà mình đang ngồi trên ghế nhìn nàng, trong tay nắm chặt cây chổi lông gà.
“Còn biết trở về à?” Bùi Tú Mẫn liếc nàng một cái, chậm rãi đi đến trước mặt nàng. Vui sướng trong lòng Bùi Quang Quang trong nháy mắt đã biến mất hầu như không còn, chỉ còn lại thấp thỏm không yên. Nàng xoắn góc áo liếc nhìn Bùi Tú Mẫn, lại cúi đầu xuống, thấp giọng gọi: “Mẹ—“
Bùi Tú Mẫn nào để ý đến nàng, không nói hai lời liền giơ chổi lông gà đánh lên chân nhỏ của nàng, đánh đau khiến nàng giậm chân.
“Mẹ nói với con bao nhiêu lần rồi, không cho phép qua lại với thư sinh, con còn đi? Con có còn để người mẹ là ta đây vào trong mắt hay không!?” Bùi Tú Mẫn không để nàng trốn tránh, trong lúc nói lại quất thêm vài cái.
Bùi Quang Quang đau đến nước mắt chảy ròng, lại cũng hiểu rõ bây giờ thế nào cũng không thể thừa nhận, vì thế khóc nức nở nói: “Mẹ, con không có, không có……”
“Còn dám nói dối? Ai dạy con nói láo hả?!” Bùi Tú Mẫn thấy con không thừa nhận, tức giận đến mức véo lấy tai nàng lôi ra ngoài sân. Bùi Quang Quang vừa lau nước mắt, vừa che tai mình, giải thích nói: “Không ai dạy con, không ai dạy con……”
Bùi Tú Mẫn kéo nàng đứng ở trong sân, tức giận tới mức phát run, đưa tay đánh lên người nàng: “Đã nói với con là thư sinh không có một người nào tốt rồi, con còn muốn tìm hắn! Mẹ cứ nghĩ con chỉ đi chơi, ra ngoài dạo chợ đêm thôi, không ngờ tới con lại trở về cùng với hắn!” Bà tức đến thở ra khí thô, cầm chổi lông gà chỉ vào Bùi Quang Quang nói: “Nếu không phải mẹ đi coi chừng ngoài cửa đại viện, làm sao lại nhìn thấy con cùng hắn……”
Bùi Tú Mẫn vừa nghĩ tới cảnh con gái của mình cùng tên thư sinh kia kề vai sát cánh, liền tức giận đến không nói được nữa, còn Bùi Quang Quang lại đã sợ tới mức ngây ngốc ở nơi nào, chả trách mẫu thân chắc chắn như vậy, thì ra nàng và Tiền Khiêm Ích đều bị bà nhìn thấy!
Bùi Qu