
trong biển lửa, đau thấu nội tâm đã gần đến
điên cuồng, trong một đêm hủy hết hậu cung, chỉ cầu trên trời có thể thương
hại, lại cho ngươi trở lại bên cạnh ta, vốn tưởng rằng đây là người si nói
mộng, nhưng bảy năm sau nàng lại thật sự hảo hảo còn sống, nàng cho rằng sau
khi đau đến không nơi sống yên, yêu đến tận xương, ta sẽ còn thả tay nàng ra
sao?”
Hắn nâng cằm của nàng lên. “Ta đã sớm đáp ứng nàng, sẽ không có nữ nhân khác
nữa, nếu là như vậy còn chưa đủ, vậy nàng nói cho ta biết, ta đến tột cùng còn
muốn làm cái gì, mới có thể cho nàng chân chính tin tưởng ta?”
Dạ Sở Tụ bị hành động vừa rồi của hắn dọa choáng váng, lại nghe phiên thâm tình
trong lời nói của hắn, đáy lòng nàng nhất thắt, không nghĩ tới hắn lại hủy hết
hậu cung, chỉ vì nàng... Cổ họng nàng thoáng chốc nghẹn lại, nũng nịu, “Chàng
là ngốc tử! Nhưng.. Chàng không sợ về sau thật sự chặt đứt con nối dòng, không
người nối nghiệp sao?”
Nói xong, nàng nắm chặt quyền, dùng sức đấm vào trong ngực hắn.
Hoàng Phủ Cận tùy ý nàng phát tiết, ôn nhu nói: “Chỉ cần nàng chịu theo ta hồi
cung, cho dù từ nay về sau không còn có con nối dòng thì như thế nào? Cả đời ta
chỉ cần một mình nàng,” Hắn thâm tình cầm hai đấm của nàng, “Huống hồ ngươi đã
vì ta sinh hai đứa nhỏ, ta đã cảm thấy mỹ mãn.”
Dạ Sở Tụ cảm động không thôi, hai người bốn mắt đối nhau. “Chàng không hối hận
sao?”
“Ta hối hận vì sao bảy năm trước từng tàn nhẫn thương tổn nàng.” Hắn nguyện ý
dùng nửa đời sau, hảo hảo bồi thường nàng, dùng hành động chứng minh nàng là
người duy nhất hắn yêu trong kiếp này.
Tuy rằng hai đứa nhỏ kia đến bây giờ vẫn không chịu gọi hắn một tiếng cha,
Hoàng Phủ Cận sử dụng chiêu lợi hại, rốt cục thắng được nữ nhân mình yêu.
Một đám người chậm rãi chuẩn bị hồi kinh, mà y quán chính thức chuyển giao cho
Trung Phúc thu xếp.
Duy nhất làm cho Hoàng Phủ Cận ăn vị chua là, trước một ngày rời đi Dương Châu,
Dạ Sở Tụ từng giấu hắn cùng Tiểu Cát gặp mặt.
Ngày đó Tụ nhi nói có việc về trễ, thẳng đến đã khuya, vẫn không thấy bóng dáng
nàng, hắn liền phái người tìm hiểu chung quanh.
Khi nàng đến đó, hắn tránh ở chỗ tối, Tiểu Cát cũng không biết nói với nàng cái
gì, làm cho hốc mắt nàng đỏ lên, sau, Tiểu Cát mới lưu luyến không rời cùng
nàng nói lời từ biệt.
Hắn đem một màn này ghi tạc đáy lòng, quên đi không được, vài lần muốn hỏi nàng
ngày ấy hai người đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cuối cùng đều không
có hỏi ra miệng.
Mặc kệ như thế nào, Tụ nhi đã đáp ứng theo hắn hồi cung, nay một nhà bốn miệng
ngồi ở trong xe ngựa xa hoa, chính là không khí có chút quái dị.
“Huyền Duật Huyền Li, các con có lẽ thật sự là trước kia đã biết người ấy là
phụ thân ruột của các con?” Cho dù Dạ Sở Tụ bình tĩnh lại, như cũ bị sự thật
dọa đến, chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
“Đây có gì đáng kinh ngạc sao?” Bạch Huyền Duật cười cười, ánh mắt lạnh lùng
như trước nhẹ liếc Hoàng Phủ Cận một cái. “Nương mỗi ngày nhìn bức hoạ của
người này mà ngẩn người, còn thường thường chảy ra nước mắt, chúng con muốn
không biết cũng khó.”
Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, trong lúc nhất thời không biết
nên phản ứng làm sao.
“Này... Vậy... Các con... Sao lại không nói sớm?”
“Lại không muốn nhận thức người này, nói làm gì, phải không, Huyền Li?” Huyền
Duật như cũ cảm thấy nương ở một chỗ với hắn thiệt thòi rất lớn.
Nhưng thật ra Bạch Huyền Li không có cảm xúc gì. “con không sao cả.”
Đối mặt với con không nghe lời, Hoàng Phủ Cận nhưng thật ra không thèm để ý,
bọn chúng càng khó phục tùng, hắn cảm thấy tương lai ngày càng thú vị.
Ngược lại là bọn chúng biết hắn là đương triều thiên tử, liền lộ ra sắc mặt
tham lam, hắn mới cảm thấy đau đầu.
Một tay bắt lấy hai đứa nhỏ kia đặt lên trên đùi, mỗi bên ngồi một cái, thuận
tiện nhéo mặt bọn chúng thật mạnh một phen.
“Mặc kệ các con cần hay không, ta là thân sinh phụ thân của các con là chuyện
thật không thể thay đổi, còn không ngoan ngoãn kêu tiếng phụ thân tới nghe một
chút.”
Thuở nhỏ không cha, Bạch Huyền Li chưa bao giờ biết có cha là cảm giác gì, lần
trước bị hắn ôm vào trong ngực, trong lòng liền nổi lên cảm giác phức tạp, thậm
chí ngẫu nhiên từng nằm mơ mình mở miệng kêu hắn cha.
Có lẽ ở trong lòng hắn, đã muốn tiếp nhận chuyện thật Hoàng Phủ Cận là phụ thân
của mình, nhưng tình trạng thật, bọn họ không biết nên ứng phó như thế nào.
Nhưng mông nhỏ của Bạch Huyền Duật thì không khách khí ngồi ở trên đùi Hoàng
Phủ Cận.”Muốn chúng con gọi người một tiếng cha, vậy cũng phải nhìn biểu hiện
của người, dù sao còn chưa có tiến cung, người ngoài miệng nói yêu thương chúng
ta, nhưng sự thật phải dựa vào thời gian để chứng minh.”
“Con thật sự là nửa điểm thiệt thòi cũng không chịu.” Hoàng Phủ Cận lơ đễnh
cười đáp.
Thật sự là hai đứa nhỏ quật cường! Bọn họ mặc dù tuổi nhỏ, nhưng thập phần có
chủ kiến, nếu không tiếp thụ hắn, sẽ không đáp ứng cùng hắn hồi cung.
Dọc theo đường đi phụ tử ba người -- ách, chỉ có Hoàng Phủ Cận cùng Bạch Huyền
Duật thích đấu võ mồm vui đùa ầm ĩ, Bạch Huyền Li lại nhu