
ép bọn họ đến nơi hoang sơn dã lĩnh (2), mặc cho tự sinh tự diệt.
(2) hoang sơn dã lĩnh: nơi núi non trùng điệp hoang vu, không có bóng người
Dừng chân tại doanh trướng cách thành Trường Phong hơn mười dặm, Duy Tang mở miếng vải bông trên tay phải, lơ đễnh liếc nhìn phần thịt mới mọc, quả nhiên, móng tay vẫn không dài ra.
Hôm qua khổ sở đến kinh tâm, hôm nay cũng đã khỏi rồi.
Vạn vật trên đời này, trải qua nhiều đau đớn hơn nữa, theo dòng thời gian mà cuối cùng cũng có thể từ từ tốt đẹp.
Duy Tang xoay người bước ra khỏi lều trại, nhìn núi non um tùm bốn bề, bọn họ ở đây cũng đã trên dưới một tháng rồi.
Thấy Cảnh Vân dẫn theo mấy người toàn thân đầy bụi bặm vừa mới xuống núi, Duy Tang vội vàng chạy tới hỏi: “Sao rồi?”
Cảnh Vân vẫn lạnh nhạt với nàng như trước, phía sau hắn, một người đàn ông dáng vẻ đàng hoàng lau mồ hôi, cười nói: “Cô nương, đã tìm được cừ thủ (3) rồi, đang thay đổi dòng chảy.”
(3) cừ thủ: chỗ dẫn nước then chốt, đầu kênh mương
“So với ngày ước định với Thượng tướng quân, ước chừng còn có nửa tháng.” Trong lòng Duy Tang tính toán một lát, lại nhìn sang sắc trời quang đãng bên này, che giấu nỗi lo từ đáy lòng, “Từ thúc, kịp không?”
Từ thúc trầm ngâm một chút, cũng không dám trả lời, Duy Tang cảm thấy nặng trĩu, lại nghe Cảnh Vân nói: “Căn cứ vào ước định, ngày mai Thượng tướng quân sẽ xuất quân, đêm nay liền bắt đầu đi?”
—–
Ngày xuân, thời tiết vô cùng khô ráo.
Trấn thủ thành Trường Phong là lão tướng Vương Thành Tín. Lão tướng quân bình sinh cũng không ham mê cái gì, chỉ có rượu ngon, đêm đến sẽ vào quý phủ uống mấy chén. Mấy ngày nay mưa ít, trong không khí đều là hương vị cát bụi, lão tướng quân rót thêm một chén rượu, chợt nghe quân sĩ ngoài cửa truyền báo: “Tướng quân, trinh sát phía trước truyền báo, quân phản nghịch đã cúng tế, ngày mai sẽ xuất phát.”
Tay lão tướng quân đang giơ chén rượu hơi dừng lại một chút: “Lĩnh quân là ai?”
“Giang Tái Sơ.”
“Ninh Vương à.” Lão tướng quân cúi đầu thở dài, râu bạc nhếch lên, thần sắc bất động, “Cuối cùng cũng có một ngày này, tới thì tới thôi.”
Lời còn chưa dứt, trong không khí tỏa ra sự khô nóng như có tia lửa bắn tới, lất phất trong màn đêm. Ánh sáng vừa hiện ra, giữa khu rừng trên núi xa xa, phản chiếu từng chấm nhỏ lờ mờ nơi chân trời.
Lão tướng quân đi tới bên cửa sổ, hí mắt nhìn: “Chẳng lẽ là đi lấy nước trên núi?”
“Trời hạn hán, xung quanh thành Trường Phong trên núi đa phần dân lưu lạc đào bới rau dại cho đỡ đói, chỉ sợ ban đêm sưởi ấm trên núi này cũng không biết chừng.” Phó tướng lo lắng nói, “Tướng quân, có cần phái người đi dập lửa không?”
“Đối đầu kẻ địch mạnh, không thể tách ra.” Lão tướng quân bỗng nhiên xoay người, “Truyền lệnh toàn quân, sáng sớm ngày mai ở đài điểm tướng, chuẩn bị chiến tranh!”
—–
“Hàn công tử, thế lửa bây giờ đang tràn ra nửa đỉnh núi, chỉ sợ… Tướng thủ thành bên trong sẽ ban lệnh dập lửa.”
Hơi thở nóng rực nhanh chóng đập vào mặt, Duy Tang đứng trên núi, nhìn ngọn lửa cháy mạnh, chỉ cảm thấy mái tóc dài như bị nướng, dựng đứng cả lên.
“Sẽ không.” Duy Tang chắc chắn, “Bây giờ Thượng tướng quân dẫn binh đến, tướng thủ thành Vương lão tướng quân là người thận trọng, tuyệt đối sẽ không phân binh đi dập lửa. Huống hồ…”
“Huống hồ trận đại hỏa hoạn này sẽ làm ban đêm sáng rõ như ban ngày, thành Trường Phong địa thế rất cao, người bên trong có thể thấy được động tĩnh của quân địch bên ngoài rõ ràng như thế, đó là lợi ích cho bọn chúng. Bọn chúng sẽ không hi vọng diệt được ngọn lửa này.”
Cảnh Vân tiếp lời Duy Tang, khoanh tay nhìn cảnh lửa cháy, thong thả nói, “Thượng tướng quân đã nhổ trại rồi.”
“Đa tạ Cảnh tướng quân đã cho biết.”
“Đại chiến trước mặt, anh hùng giành thắng thua như vậy, vậy mà ngươi lại không có chút lo lắng sao?” Ánh mắt Cảnh Vân như mũi đao, dường như muốn xem cô gái trước mắt này có một chút mềm yếu nào hay không.
“Lo lắng? Lo lắng có giúp được Thượng tướng quân đánh thắng trận không? Nếu có thể, ta sẽ lo lắng hơn một chút.” Nhìn vị tướng quân dũng mãnh trẻ tuổi, Duy Tang cười một tiếng, ánh lửa phản chiếu nửa bên mặt, “Còn nếu không thể, lo lắng có ích lợi gì?”
—–
Đại Tấn, mùa xuân năm Vĩnh Gia thứ ba.
Thượng tướng quân Giang Tái Sơ dẫn hai mươi vạn quân, từ nam ra bắc, tới thành Trường Phong.
Cùng lúc đó, lão tướng thủ thành Vương Thành Tín nhận quân lệnh của triều đình, triệu tập quân phòng thủ của các thành trì xung quanh, tổng cộng hơn ba mươi vạn, chém giết nghịch tặc.
Rất nhiều năm sau, mỗi khi mấy lão nhân quanh thành Trường Phong hồi tưởng lại trận chiến ấy, vẫn còn kinh hồn bạt vía.
Từ xưa đến nay, chiến tranh xảy ra ở đây nhiều vô kể. Nhưng mà chỉ có trận chiến này mới được gọi là “Cuộc chiến Trường Phong”.
Trong một đêm kia, đội quân công thành Trường Phong, rõ ràng là trong đêm tối nhưng ánh lửa đầy khắp núi đồi đã chiếu sáng như ban ngày. Mùi than cốc và nhựa thông trong không khí tỏa rộng, các quân sĩ chùi mặt, tạo thành từng vết đen, thế lửa theo gió mà ôm trọn bầu trời đêm.
Trong thành Trường Phong, mỗi người đều có thể thấy quân địch đã dàn xếp