
m hắn rối bời, không thể tìm được câu trả lời cho những hành động của buổi
tối hôm nay, cũng không biết nên mở đầu hoặc lí giải thế nào cho em
hiểu.
Ngồi lại thêm một lát, Moon dọn dẹp và cũng đi ngủ. Hai hôm nay em đã
đâu có ngủ, ở nhà Wine mà quậy phá hết tất cả, ... may mà Sếp chưa nhắc
gì tới việc mấy ngày qua vắng mặt! Moon đặt mình lên giường và ngủ ngon
lành, gác lại mọi dấu hỏi.
Hai chiếc giường song song, Ken xoay mình sang bên để nhìn thấy em, dù
chỉ là mái đầu. Có một lực hút khiến hắn không thể cưỡng lại, thử thách
khả năng tự chủ của hắn. Ken đấu tranh nhưng rồi hắn thất bại dễ dàng,
chồm người dậy, hắn nhẹ nhàng đến bên em, và đặt mình lên trên tấm lên
trên tấm chăn màu trắng.
Khoảng cách lúc này không quá gần, tay hắn vẫn đang giữ người để tránh
ghì cả người lên em, nhưng hắn cảm nhận được từng hơi thở của em. Em vẫn đang ngủ say, nhìn em ngủ mà chẳng khác gì một đứa trẻ con. Phải thôi,
em giờ mới 17, còn hắn đã 25, hắn còn rất trẻ, em cũng chỉ là vị thành
niên. Một vài ý nghĩ len lói trong đầu Ken, hắn muốn em bất kể lúc nào,
đặc biệt là bay giờ. Tất cả con người em, từ mái tóc, hàng mi, sống mũi, đôi môi,... cả chiếc áo phông có cổ màu xanh dương em đang mặc, ...
hoàn toàn khêu gợi trước hắn.
Chẳng phải đã tuyên bố em là của hắn rồi sao, thậm chí còn “tặng” cho em cái danh từ “VỢ”, mà chẳng phải cần điều kiện đó, hắn là người có tất
cả mà, những thứ hắn muốn đâu phải được sự đồng thuận của người
khác,...nhưng... với Moon thì khác. Hắn luôn tôn trọng suy nghĩ của em.
Ken đang suy nghĩ tới cái từ “nhân cách”, em cho rằng, em không đủ tư
cách để so bì với hắn, em còn dưới cả dân đen, còn hắn như vua chúa,
đẳng cấp vượt bậc. Sao lúc này hắn không thấy điều đó đúng?
Từ trước tới giờ, đã có hàng tá thiếu nữ dâng hiến cho hắn cả về thể xác lẫn tâm hồn, hắn thừa nhận đã coi họ như một thú vui tiêu khiển để xả
bớt bực dọc trong công việc. Hắn chăn gối với họ chỉ để mua vui, đổi lại không bao giờ để họ thiệt, Ken luôn bù lại bằng vật chất, đó là “nội
quy” của hắn, sự sòng phẳng hai bên cùng có lợi. Nhưng có thật là thế,
chỉ có mình hắn được lợi, trên thực tế, những cô gái mà hắn chọn tuyệt
đối trên 18 tuổi, hắn chỉ coi họ là phụ nữ trong một đêm, để rồi họ có
trót nặng lòng với hắn, hắn cũng không quan tâm. Họ thì đẹp hơn Moon
nhiều, ngây thơ và trong sáng hơn em, cũng có phần sắc sảo và rất trình
độ, nhưng sao hắn lại chỉ có thể tử tế với mỗi em?
Trước mặt hắn đây là một cô gái như bao người khác, mà hắn lại muốn sở hữu duy chỉ một mình em!
Vì sao ư?
Vì hắn ghét cái cách Moon nhìn Mes, tình yêu thương dù không thể hiện
nhưng đong đầy trong tim. Cả Wine nữa, em sẵn sàng bỏ hắn để theo sau
Wine,... Còn cái cậu học sinh Yun nữa, cậu ta đâu có huyết thống với em
mà em lại đem cho nụ cười của mình, ... Chưa hết, còn cả chú em Arrow,
dù chưa thực sự hiểu ý, nhưng Ken không thích cái cách Arrow nhìn em như thể em đã là của hắn rồi. Có quá nhiều đàn ông xung quanh người con gái này, hắn không muốn điều đó, chỉ muốn đóng một cái mác thật to Moon là
của hắn, đính lên trên tất cả những gì thuộc về em...
Ken thở gay gắt, hắn vừa đang tức cũng vừa đang kiềm chế.
Bất thình lình Moon chợt tỉnh, có lẽ vì cảm giác có luồng không khí nóng áp lên mình, em mở mắt nhìn thẳng vào Ken. Hắn lúng túng vì không biết
xử lí ra sao, còn em thì hiện rõ vẻ lo sợ. Em bám chặt vào chiếc chăn
của mình, đấy người từ tử thụt xuống, để chiếc chăn lông che lên tận cổ.
- Tôi ...có thể thực hiện điều cầu xin hôm trước!- Đây là giọng của
một người đàn ông trước một cô gái, chứ không phải là của “Sếp” trước
một nhóc con !
Bất kì ai ở hoàn cảnh này cũng đều
như Moon, sự lo sợ, hoang mang chiếm lĩnh toàn bộ cung bậc cảm xúc, vừa
mở mắt đã thấy một người khác giới nằm trên giường mình, thậm chí còn áp cả cơ thể cường tráng lên mình. Em hoàn toàn có khả năng chống cự,
nhưng hắn là ai kìa, chỉ nhìn không thôi đã biết em không phải đối thủ,
vì thế em càng hoang mang hơn. Lúc nào Sếp cũng đẩy em vào thế bị động,
nhưng thật sự lần này Sếp đưa em tới đỉnh điểm của sự sợ hãi. Mà em c
đang nhìn lại Sếp với tư cách không phải là tôi tớ và chủ nhân, em nhìn
nhận Sếp là một người đàn ông, nhưng đáng sợ hơn Sếp ngàn lần. Mồ hôi
trên khuôn mặt em chảy ra như vã, lăn dài vương vào sợi tóc. Em thở dồn
dập.
Nhìn Moon thế này quả thực Ken cũng đâu có muốn, hắn bắt gặp ánh mắt của em như một kẻ trộm đối mặt với cảnh sát, chưa bao giờ hắn phải e dè,
hay là sợ hãi khi làm ăn phi pháp, thế mà giờ đây, như hắn đã bị bỏ vào
ngục lao. Ken thực sự muốn thoát ra khỏi cái giường này biết nhường nào, nhưng xiềng xích đã trói chặt hắn ở lại, không cho hắn nhúc nhích.
- Sao?- Ken không đợi được câu trả lời của Moon. Về phía em, em đang cố
chớp mắt nhiều lần để điều tiết và nhìn thấy người đối diện ở cự li quá
gần.
- Em... hôm ấy em uống say nên nói thiếu suy nghĩ!...
- Không phải đã đắn đo rất kĩ rồi sao?
- Em... em sai rồi.
- Ta ghét nhất là thất hứa- Ken đã đồng ý từ hôm ấy rồi.
- Nhưng...- Suy nghĩ nông