
chịu đâu!
“Phan tiên sinh, hi vọng anh nói được làm được”.
Luật sự Vưu cười thâm ý. “Nếu rãnh rỗi, hoan nghênh anh tới Sự Vụ Sở tìm tôi, đối với vấn đề người thừa kế sản nghiệp Phan thị, bố anh thật ra sớm đã chọn được một người xứng đáng hơn 2 người”.
“Ngoại trừ tôi đây, còn ai nữa có tư cách đạt được tất cả tài sản so với chúng tôi chứ?” mặt Phan Nghị đề phòng.
Đường Ngữ Thi cũng cảm thấy buồn bực không hiểu.
Luật sự Vưu cười cười. “Về sau anh chủ động tìm thời gian tới gặp tôi, tôi sẽ nói cho anh biết, anh cũng đừng lo lắng, khi nào người kia đến uy hiếp cũng không tới phiên anh”.
Phan Nghị nhìn nụ cười trầm của luật sư, trong lòng vô cùng tức giận bố anh, vẫn còn có biện pháp trở thành chúa tể cuộc đời anh.
Đường Ngữ Thi hiểu ra Phan Nghị đối với quyền thế tiền bạc hết sực coi trọng, cũng vì như vậy anh căn bản không có cách nào thả cô tự do.
Luật sư Vưu thỉnh thoảng sẽ tới nhà xem tình hình, cái này có nghĩa, một khi anh đối với cô không tốt thì tài sản của anh sẽ bị mất một nửa!.
Đường Ngữ Thi cảm thấy thật buồn.
Trong mắt anh, cô cái gì cũng không còn!.
Nếu nghiêm khắc mà nói, cô chỉ là chướng ngại vật cho việc anh thừa kế tài sản, sự tồn tại của cô cũng là vì bảo đảm tài sản của anh!
Mà cô lại thèm muốn có được tình yêu của anh….
Rõ ràng bị anh nói đả thương như vậy, cô một lần cũng không rút ra bài học.
Anh thật xấu, thật rất xấu, hoàn toàn không quan tâm tới tấm lòng của cô liền tự quyết định.
Vậy mà cô lại muốn có tình yêu của anh, biết rõ kết quả chỉ là vọng tưởng, chỉ là mơ nhưng cô vẫn không cách nào tỉnh táo được.
Cô biết mình quá ngu, quá ngu rồi… Nhưng cô không có cách nào dừng lại… Từ khi cô được bác Phan nhận nuôi, cô cũng đã ở bên bác chờ mong anh….
Tiểu Thi à, bác Phan hi vọng một ngày cháu có thể mặc váy cô dâu lụa trắng, nhìn cháu đi vào cửa chính nhà họ Phan, chính thức trở thành cô chủ tương lai của nhà họ Phan, trở thành vợ yêu của Phan Nghị….
Lời nói bác Phan vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng… cô có thể trở thành vợ yêu của Phan Nghị sao? Cô sợ mình sẽ phụ mong đợi bác Phan.
Nhưng cô thật sự rất muốn anh yêu cô….
Hi vọng của cô, rốt cuộc có trở thành sự thật không?
Ngay cả với cô, cô cũng cảm thấy tương lai mờ mịt.
Luật sự Vưu sau khi rời đi, Phan Nghị đem đồ cá nhân với quần áo sang phòng Đường Ngữ Thi, từ âu phục, quần áo thường ngày đến quần lót, cũng treo vào tủ quần áo.
Đường Ngữ Thi yên lặng nhìn cử động của anh, cảm thấy nửa buồn nửa vui xen kẽ, cảm thấy thẹn thùng.
“Anh…. Thật muốn chuyển về đây sao?” Đường Ngữ Thi không luy loát nói.
“Tôi theo luật sự Vưu nói, cô đều nghe thấy rồi đây”. Phan Nghị lạnh nhạt bày tỏ, con ngươi thâm trầm chớp động lấy một tia ánh sáng phức tạp khó hiểu.
Anh khiến cô á khẩu không trả lời được, mặt Đường Ngữ Thi không khỏi cảm thấy khó xử, nóng lên.
Phan Nghị lạnh lùng nhìn chăm chú vào cô, bĩu môi nói. “Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, trong lòng cô cũng rất thích chuyện tôi sang đây đi?” Đường Ngữ Thi ngước mắt nhìn anh, hai con ngươi trong suốt như nước. “Em hi vọng anh không cảm thấy miễn cưỡng”.
Anh nâng lông mày lên, giọng khiêu khích hỏi ngược lại. “Đây là nhà tôi, tôi muốn làm gì thì làm cái đó, tại sao cô cho rằng tôi sẽ cảm thấy miễn cưỡng cơ chứ?”
“Anh cũng không vui”. Ánh mắt thành khẩn của cô ngưng trên mặt anh. “Anh không vui, em cũng không cảm thấy vui vẻ”. Phan Nghị nhìn mắt cô không thấy một tia giả dối, chỉ có tình cảm chân thành, tim của anh không khỏi rung động.
Cô dịu dàng như vậy thật khiến người ta muốn yêu, nhưng anh thấy cô đối với anh chỉ là cô chấp với mếm mộ, khiến anh cảm thấy rung động, ý chí như vậy bị đánh thẳng vào.
“Bác Phan vẫn hi vọng anh có thể vui vẻ một chút….”
“Không cần nói với tôi về ông ấy!”. sắc mắt Phan Nghị liền thay đổi, trở nên giận dũ. “Cô nhắc lại, tôi liền đoạt lấy cô bây giờ!”.
Toàn thân Đường Ngữ Thi run rẩy, sắc mắt kinh hoàng, cả người sững sờ.
Vẻ mặt Phan Nghị giống như nói dỗi, nhìn cô yếu đuối tái nhợt như vậy,thói xấu muốn bắt nạt cô lại bắt đầu.
“Ba tôi đẩy cô cho tôi, cô rốt cuộc có tốt đẹp gì?” Khóe môi anh cười lạnh.
Đường Ngữ Thi cảm thấy anh lúc này thật đáng sợ, giống như ma quỷ, như quỷ satan, chỉ muốn chạy trốn. Thân thể của cô vừa động, anh lập tức hiểu ra, nhanh chóng đưa ra động tác, bắt được cô yêu đuối trong cánh tay, không để cô chạy trốn.
“Cô là vợ của tôi, sao lại sợ tôi như vậy?” Anh chê cười.
“anh Phan…..” Lời vừa ra khỏi miệng, cô phát hiện mình gọi theo thói quen xưng hô.
“Tôi không phải anh của cô!”. Anh lạnh lùng trừng mắt cô. “Phan…. Nghị….” Bộ dạng cô khiếp sợ khiến anh muốn dọa cô một chút, bắt nạt cô.
“Cô là người con gái nuôi mà bố tôi thương yêu, ông dã dạy cô hầu hạ một người đàn ông thế nào chưa?” Đường Ngữ Thi lắc đầu một cái, mặt sợ hãi. “Em không biết”.
“Cô không có hầu hạ bố tôi sao?”. Mặc dù không nghĩ đến việc xấu xa này, nhưng lời nói vẫn được thốt lên trong thâm sâu nội tâm của anh.
“Anh muốn em hầu hạ anh giống như từng hầu hạ bác Phan sao?” Cô mặt đơn thuần.
Phan Nghị nghiến răng. “Cô từng ở đâ