
lại nảy sinh cảm giác với
cây cải thìa kia, nói thật, hắn tình nguyện tin tưởng, người hắn vừa
nhìn thấy không phải là Lê Duệ Húc.
(Ốc: Anh Vệ Thần đang ví von, mấy mĩ
nhân ngực nở mông cong, gia đình điều kiện là thịt cá còn chi Lạc nhà ta … nên chỉ là cải thìa thoai :v)
“Cậu nói xem?” Khóe môi Duệ Húc khẽ cong lên, yêu, hắn có nói qua sao?
“Húc, tôi đã nói rồi, tình cảm không
thể dùng để giao dịch, tôi có cảm giác anh sẽ hối hận.” Vệ Thần lắc đầu
thở dài, hắn, điều này có đáng không? Đối với cô ấy công bằng sao?
“Cậu có cảm thấy gần đây cậu rấy dài
dòng không? Vệ Thần.” Duệ Húc rút ra một điếu thuốc, khói thuốc khiến
ánh mắt hắn càng u tối, bản thân hắn bây giờ khiến cho người khác khó mà nắm bắt được.
“Được rồi, anh nói tôi dài dòng, sau
này cái gì tôi cũng không quan tâm nữa, cái gì cũng không nói,” Lòng tốt của Vệ Thần bị người khác biến thành lòng lang dạ sói, Duệ Húc nhìn ra
cửa sổ, sắc mặt thâm trầm, hắn biết mục tiêu của hắn đã xong. Có thể
bảo vệ hạnh phúc của cô ấy, hắn không cảm thấy sao hết. “Tôi chỉ muốn nói cho anh biết, buổi đấu thầu sắp bắt đầu, tập đoàn
họ Ôn cũng muốn tham gia, anh có nắm chắc không?” Vệ Thần ngồi trên ghế
sa lon, đối với thủ đoạn của Duệ Húc, hắn trăm phần trăm tự tin, nhưng
lại dính tới người đàn bà kia, tự tin chỉ còn năm mươi phần trăm, có thể còn ít hơn.
Lê Duệ Húc thổi làn khói mỏng vào không khí, “Tôi nhất định phải có
được mảnh đất kia.” giọng nói lạnh lẽo nhưng luôn cao quý và khí phách,
cái hắn muốn cho tới giờ chưa có gì là không chiếm được. Mà hắn cũng sẽ
không chịu thất baị.
“Vậy là tốt rồi,” Vệ Thần gật đầu một cái, vẫn ngồi lì trên ghế, cái mông của hắn còn chưa ấm mà, rõ ràng nhìn thấy trong mắt Duệ Húc có ý
đuổi khách, hắn chỉ có thể mím môi, có vợ yêu liền giỏi lắm, lại đi bắt
nạt một kẻ cô đơn như hắn, bây giờ chỉ nghĩ đuổi hắn đi thôi.
Hắn thật không muốn nâng cái mông xinh đẹp của mình lên, ghế sô pha
này thật mềm, hắn không muốn rời khỏi nó. Nhưng ánh mắt Duệ Húc ngày
càng lạnh, cuối cùng Vệ Thần đành phải đứng lên.
“Được rồi, anh không cần phải trừng mắt nhìn tôi, tôi đi là được,
đúng là trọng sắc khinh bạn,” Vệ Thần lầm bầm, trực tiếp đá cửa đi ra
ngoài.
Duệ Húc dụi tắt điếu thuốc trong tay, đi vào gian phòng nghỉ ngơi
của hắn, ngồi ở bên giường, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hàng lông mi dài đậm của cô gái đang ngủ trên giường hắn, trong mắt hiện lên quá nhiều
sự phức tạp.
Hắn khẽ nhếch khóe môi… Hắn sẽ hối hận sao?
Sẽ không, vĩnh viễn là không, bây giờ và sau này hắn cũng sẽ không bao giờ hối hận, cả đời này cũng sẽ không.
Hàng lông mi khẽ động, Tô Lạc mở mắt ra, thấy bộ dạng thất thần của
Duệ Húc, cô đưa tay nắm chặt tay hắn. Cô đưa tay hắn áp vào má mình,
dường như cô đã hiểu rồi.
Có một hạt mầm tình yêu từ sâu thẳm đang nảy mầm, qua mọi chuyện, cô vẫn muốn có một tình yêu chân thành, có thể chứ?
“Em muốn ăn gì?” Ngón tay Duệ Húc vẫn đặt trên má cô, hòa tan đi sự
lạnh lẽo nơi hắn, cho dù mọi thứ là giả, sự dịu dàng này cũng là giả
nhưng tình cảm thì không thể giả được.
“Em không đói bụng.”Tô Lạc lắc đầu, buổi sáng cô đã ăn quá nhiều, bây giờ không có cảm giác đói gì cả.
“Vậy không được, ” Duệ Húc khẽ nhéo má cô, “Nếu em không có sức
khỏe, buổi tối sao có thể thỏa mẫn anh chứ?” Hắn không hề để ý lời nói
của mình mờ ám như thế nào, Tô Lạc nghe xong chỉ muốn tìm một cái hố để
chui xuống. Người đàn ông này đúng là táo bạo, bản thân cô lại phát hiện trái tim mình đập càng nhanh hơn, tiếng đập càng to hơn.
Cô thật lo lắng, có phải hắn đã nghe được, tiếng tim cô đập và cả tiếng nói trong cô.
Kỳ thực không cần nhiều, Tô Lạc vốn là một người đơn giản, toàn bộ
tâm tư của cô đều bị phơi bày trong ánh mắt cô, không cần đoán này đoán
kia, nhất là đối với một người như Lê Duệ Húc, cô căn bản không phải đối thủ của hắn.
Hắn muốn nâng đỡ một cô gái cũng rất đơn giản, mà muốn hủy diệt một cô gái cũng dễ dàng nhanh chóng.
Buổi tối, trong biệt thự nhà họ Lê, trên chiếc giường lớn sang
trọng, chiếc chăn sẫm màu rời trên mặt đất, vài ánh sáng lẻ loi xuyên
qua tầm rèm quấn lấy hai người, người đàn ông cao lớn, cô gái nhỏ xinh,
hơi thở dục vọng vây quanh, một hồi lâu, tất cả đều trở nên tĩnh lặng,
hơi thở của họ cũng trở nên nhẹ nhàng.
Duệ Húc vòng tay ôm lấy thân thể ướt đẫm mồ hôi của cô, cẩn thận ôm
cô vào lồng ngực, rất ít khi hắn giành thời gian cho việc này, hắn cho
rằng cô gái này không cho hắn bất cứ hứng thú gì, cùng cô trên giường
cũng chỉ có lệ, nhưng hắn thật không ngờ, thân thể nhỏ nhắn của cô laị
cuốn hút hắn, không thể không nói, hắn cảm thấy hài lòng với thân thể
cô, hắn sợ sẽ làm đau cô nhưng lại càng muốn tra tấn cô.
Tô Lạc dựa vào lồng ngực hắn, hơi thở hổn hển, cô cảm thẩy cả người
mềm nhũn, cô dán mặt mình lên trên lồng ngực còn đọng mồ hôi rộng lớn
của hắn, hàng lông mi khẽ chớp, tình cờ chà qua chà lại ngực hắn.
“Bà xã, em đang dụ dỗ anh sao?” tay hắn đặt trên lưng cô, cảm giác
dục vọng của mình lại bị cô khiêu khích. Thậm chí muốn ngừng mà không
được. Mà một câu bà xã kia, g