Duck hunt
Người Chồng Máu Lạnh

Người Chồng Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212323

Bình chọn: 7.00/10/1232 lượt.

,

dùng sức, cô có thể cảm nhận được vị mằn mặn, không biết là máu hay là

nước mắt của cô, cô đưa tay lau mặt, không phải tất cả sao? Không thể

khóc, khóc sẽ càng làm cô xấu đi.

Cô đi vào phòng bếp, nhâm nhi một cốc sữa, cốc sữa nóng khiến tay cô ấm hơn hẳn. Cô rất muốn uống nhưng lại không uống nổi, cô đi từng bước

lên bậc thang, nhẹ nhàng gõ cửa, bên trong một tiếng động cũng không

có, cô chỉ chờ đợi, chờ đợi….

Duệ Húc dập máy điện thoại trong tay, vẻ mặt lạnh lẽo tốt hơn một

chút, nhưng tiếng gõ cửa từ bên ngoài khiến lông mày hắn nhíu chặt lại,

bây giờ người gõ cửa ngoại trừ cô ấy thì còn ai nữa?

Hắn đặt điện thoại di động xuống bàn, hắn muốn xem cô gái này có thể đứng chờ hắn được bao lâu, tiếng gõ cửa không ngừng truyền tới làm sắc

mặt hắn càng ngày càng xấu đi, càng ngày càng tức giận, hàng lông mày

nhíu chặt lại.

Tiếng gõ cửa lại vang lên, cuối cùng hắn bước tới, dùng sức kéo cửa.

“Tô Tử Lạc, cô vẫn chưa thỏa mãn được dục vọng của mình sao, không

có đàn ông thì không thể sống sót được sao?” Sắc mắt hắn tối sầm, giọng

điệu đầy châm chọc cùng xem thường, Tô Lạc nắm chặt chiếc cốc trong tay, cốc sữa đã dần nguội lạnh, giống như cô vậy.

“Không phải, em chỉ muốn đưa anh…” Cô còn chưa nói hết, cửa phòng

liền đóng sầm trước mặt cô, tiếng vang thật lớn, giống như một cây kim

nhọn, dùng sức đâm mạnh vào tim cô.

“Em chỉ muốn, muốn pha cho anh một cốc sữa nóng thôi…” Cô thì thào

nói, cố gắng mở to mắt nhưng nước mắt vẫn rơi xuống. Chảy trên má rồi

rơi vào trong cốc sữa.

Cô cầm cốc sữa, uống từng ngụm, từng ngụm, không biết hương vị của nó như thế nào, cô chỉ cảm thấy đau, rất đau.

Cô xoay người, cả người gầy yếu run lên, trái tim cố gắng kìm nén sự đau đớn.

Đi vào căn phòng kia, bật đèn lên, cô dựa vào giường còn có hơi thờ của hắn, đêm nay, một đêm cô không ngủ.

Giữa bọn họ đã có thứ đã thay đổi, thật nhanh, nhanh tới nỗi cô

không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, còn chưa kịp quý trọng từng giây

từng phút bên nhau.

Tia nắng sớm chiếu trên đôi mắt sưng đỏ của cô, cô ngồi dậy, cả

người đều đau nhức, đưa tay sờ sang bên cạnh, tất cả thật lạnh lẽo. Cô chớp mắt, đứng lên, trời sáng rồi, cô muốn đi nấu bữa sáng.

Cô nhớ, hắn rất thích đồ ăn cô làm.

Cô đi xuống tầng, xung quanh tĩnh lặng vắng vẻ, thỉnh thoảng có

tiếng chim hót từ ngoài truyền tới, trong không khí đã không còn mùi

hương hoa hồng dịu nhẹ nữa.

Hoa ở nơi này sớm đã khô héo, nhưng bông hoa này héo sẽ lại có bông

hoa khác nở, còn trái tim khô héo rồi, còn có thể nở tiếp hay sao.

Cô không muốn suy nghĩ nhiều, nhưng có quá nhiều thứ khiến cho cô không thể không nghĩ.

Khi cô đã chuẩn bị xong đồ ăn, người đàn ông kia từ trên tầng đi xuống, cô nở nụ cười nhìn hắn…

“Chồng, em đã chuẩn bị xong rồi,” Cô cảm thấy nụ cười mình thật cứng nhắc, có lẽ vì sắc mặt hắn quá lạnh, trái tim hắn cũng lạnh tới mức vô

tình.

Duệ Húc lãnh đạm mấp máy khóe môi, vẻ mặt vô cảm.

“Sau này không cần chuẩn bị phần ăn cho tôi nữa, tôi không có thời

gian để ăn,” bỏ lại câu nói chứa bao nhiêu lãnh khốc, hắn cầm chiếc cặp

rồi đi ra khỏi nhà, dù cho dạ dày hắn đang hết sức kháng nghị, thực ra

hắn rất muốn ăn, rất muốn, nhưng thấy được gương mặt tái nhợt kia, hắn

sẽ không tránh khỏi buồn phiền.

“Chồng…” Tô Lạc mở to mắt, không để ý chân mình vẫn còn sưng đau, cô chạy lại, dùng đôi tay nhỏ bé ôm lấy éo hắn.

“Chồng, anh nói cho em biết đi, em đã làm sai cái gì được không, để

em thay đổi, cái gì em cũng có thể thay đổi,” giọng nói cô có chút nghẹn ngào, còn khàn khàn vì một đêm mất ngủ, cái gì cô cũng không cần, cô

chỉ cần hắn, chỉ cần hắn.

Nếu như cô làm sai, cô có thể sửa, có thể thay đổi, thật sự… Có thể…

Cả người Duệ Húc cứng lại, vì tay cô ôm hắn thật nhanh, cô sai ở đâu ư, hắn khẽ mím môi mỏng, không. Cô cái gì cũng không sai, người sai là

hắn.

Vì Duệ Húc không thương cô.

“Tôi phải đi làm, cô hãy đi xe tới công ty.” Hắn nhìn đồng hồ trên cổ tay, sau đó dùng lức giật vòng tay của cô ra.

“Chồng… Đừng đi được không?” Tô Lạc tiếp tục vòng tay dùng sức ôm

chặt hắn, hắn giật ra, cô lại ôm lấy, lặp lại mấy lần, sắc mặt hắn càng

ngày càng xấu, hắn không để ý tay cô có đau hay không, dùng sức giật

mạnh tay cô ra, rồi nhanh bước về phía trước, lưu lại bóng lưng cứng

nhắc.

Cũng thật vô tình và lãnh khốc.

Tô Lạc nhìn tay mình, không nhìn rõ những gì trước mắt, cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy thân ảnh cao lớn của hắn mờ ảo rồi biến mắt trước những

giọt nước mắt của cô, cô mệt mỏi ngồi trên mặt đất, từng cơn đau nhói

trong tìm truyền tới thân thể.

Lúc này tại nhà họ Ôn, Vũ Nhiên lạnh lùng nhìn Trữ San không ngừng

ngắm vuốt mấy bộ quần áo, từng bộ từng bộ, không biết đã bao nhiêu lâu

rồi, cuối cùng cô cũng chọn được bộ quần áo mình ưng ý nhất, sau đó liền ngồi trước gương trang điểm, nhìn chính mình thật xinh đẹp trong gương.

“Thế nào, em có hẹn hò ở ngoài sao? Lại để ý hình tượng mình như

vậy,” Vũ Nhiên không nói nữa, tựa người vào đầu giường, lãnh đạm nhìn

cô, lồng ngực có chút buồn bực, thật khó chịu, tuy cô không phải là

người vợ hắn