
ánh cửa tủ mở ra, bên trong gần như trống không.
Một hai ba bốn… Cũng có một số bộ quần áo, đa phần đều đã cũ.
“Tô Lạc, thẻ tín dụng vàng tôi đưa cô đâu?” Lê Duệ Húc cảm thấy hai mắt mình sắp rớt ra ngoài, sắc mặt nháy mắt tối sầm xuống.
Tô Lạc vội vàng đặt con thỏ trong tay xuống, kéo ngăn kéo ra.
“Ở trong này,” cô dùng hai tay nhỏ cầm chiếc thẻ, chiếc thẻ vẫn còn
rất mới, thực sự là mới nguyên, dường như cô chưa bao giờ động tới.
” Cô đã dùng bao nhiêu lần rồi?” hắn cúi đầu nhìn chằm chằm Tô Lạc,
ánh mắt muốn làm rõ chuyện gì đó, ánh mắt này vĩnh viễn đều nhìn rõ tâm
tư cùng linh hồn cô.
Tô Lạc khẽ chớp mắt, sau đó lắc đầu, ” Tôi không có sử dụng,” Cô
cũng đâu cần mua gì, nơi này không mất tiền thuê nhà, trong phòng bếp
thứ gì cũng có sắc, cô cũng không biết mình cần mua gì.
“Cô không sử dụng dù chỉ một lần.” Trên trán hắn lộ rõ gân xanh, hắn không biết có phải bản thân là chồng quá thất bại hay không, hay là do
vợ của hắn, muốn tiết kiệm tiền giúp hắn, thời gian cũng đã lâu rồi,
cũng không sử dụng một phần tiền của hắn.
Tô Lạc tiếp tục gật đầu, ” Tôi không dùng đến, tôi cũng không có gì
cần mua, hơn nữa nơi này thứ gì cũng có, thứ này, anh cầm về đi,” tất cả cô nói đều thật, không có chút cảm giác gì là lạt mềm buộc chặt.
“Bà lớn Lê, cô thực sự rất dễ nuôi,” Ngón tay hắn lướt qua mặt Tô
Lạc, Tô Lạc cũng quay mặt né tránh nhưng vẫn cảm giác độ ấm từ đầu ngón
tay hắn. Đúng vậy nha, cô vốn rất dễ nuôi, nếu không cũng không thể khỏe mạnh sống tới bây giờ. “Ngày mai đi cùng tôi,” Ngực Lê Duệ Húc không ngừng phập phồng, để
lại một câu, hắn nhân lúc mình còn chưa phát hỏa, liền đi ra khỏi căn
phòng, nếu không, hắn thực sự sẽ không biết mình sẽ làm những chuyện gì, có thể là trực tiếp túm lấy cô ném xuống hoặc bóp chết cô.
Bọn họ chưa tính là đôi vợ chồng bình thường, hắn không xem cô như
một người vợ, cô cũng không xem hắn là một người chồng, nhận thức này
khiến trái tim hắn cảm thấy không thoải mái.
Tô Lạc vẫn cầm chiếc thẻ trong tay, một lúc sau mới đưa tay về, lại đem chiếc thẻ để vào chỗ cũ. Cô không rõ hắn đang tức giận, chỉ vì cô
làm rơi cốc sữa lên người hắn sao? Trên mặt cô có chút khó chịu rất
nhanh liền tiêu tan.
Cô đi tới, ôm lấy con thỏ nhỏ trên bàn, một tầng sương mờ hiện lên trong mắt.
Chiếc xe bắt đầu chuyển động, Tô Lạc ngồi ở phía sau, quay đầu lại
nhín căn biệt thự, nơi này thực sự rộng lớn, lái xa cũng mất nhiều thời
gian để đi tới, chẳng trách mỗi khii cô đi về cảm thấy toàn thân nhức
mỏi.
“Chúng ta đi đâu vậy?” Đợi cho tới khi căn biệt thự chỉ còn là một
chấm nhỏ, hai hàng cây xanh biếc không ngừng lui về phía sau, cô mới
quay đầu nhìn chằm chằm sau lưng người đàn ông đang chuyên tâm lái xe,
nói thật, xe này hết sức thoải mái, cô có thể đêm bản thân rúc vào chiếc ghế lớn, thậm chí có thể đưa cả hai chân để lên. Nếu không có người đàn ông mặt lạnh kia ở đây thì thật tốt, hắn làm cho không khí trong xe như đông cứng lại, khiến cô hô hấp cũng khó chịu.
Lê Duệ Húc vẫn chuyên tâm lái xe, từ đầu tới cuối cũng không có để ý tới cô, mà Tô Lạc không thấy hắn trả lời, chỉ có thể chơi với ngón tay
của mình, nói chuyện với Lê Duệ Húc thực là mệt, ở chung với hắn càng
mệt hơn.
Bên trong một cửa hàng cao cấp, Tô Lạc ngồi ở một bên, con mắt không ngừng, mắt nhìn xung quanh, cô đã từng đi qua nơi này, quần áo bên
trong thực sự rất đẹp, đương nhiên giá cả cũng không thể chê, bản thân
cô cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tới nơi này.
Lê Duệ Húc đứng bên cạnh cô, những cô nhân viên kia, dường như đều
hiểu hắn, hiển nhiên hắn là khách quan ở nơi này, “Chọn cho cô ấy mấy bộ quần áo.” Lê Duệ Húc ngồi xuống, trực tiếp phân phó, theo như lời hắn,
tự nhiên hắn lại mang cô đi ra ngoài. Tô Lạc cầm nhẹ lấy vạt áo, đứng ngồi không yên nhìn những cô gái kia nhìn cô với ánh mắt vừa ghen tị vừa ngưỡng mộ.
Cô còn chưa kịp nói gì, đã bị một nhóm cô gái đẩy vào phòng thay
quần áo, cô nắm chặt quần áo trên người, mấy cô gái này giống như nữ lưu manh vậy, cũng tại tính cách cô dễ nói chuyện, chỉ có thể chịu đựng,
mặc cho những cô gái này đem cô giống như rối gỗ đùa nghịch.
Cho tới khi cô bị đẩy ra khỏi phòng thay đồ, một chiếc váy màu hồng
nhạt, đường viên bằng ren tinh tế ngang hông, một chiếc váy dài tới mắt
cá chân, chiếc váy màu hồng nhạt càng làm tôn thêm vẻ trắng nõn của làn
da, huống chi Tô Lạc có một làn da trắng mịn, đây vốn là trời sinh cho
dù thế nào cũng không đen đi được.
Cô đứng có chút mất tự nhiên, hai chân cũng không vững, diện mạo của cô không giống như mĩ nữ khiến mắt người khác tỏa sáng, nhưng ngũ quan
của cô cũng rất khá, thanh tú, nhất là khi mặc bộ váy này, thực sự ngọt
ngào.
Cô kéo kéo lại chiếc váy trên người, làm những ánh mắt hướng về cô,
khiến gương mặt cô thoáng hồng, giống như màu váy cô đang mặc, không có
cảm giác kinh diễm, nhưng càng xem càng thấy thú vị.
“Tiếp tục đổi đồ khác.” Lệ Duệ Húc nhẹ nhàng gõ ngón tay lên mặt bàn, như lọt vào trong sương mù, Tô Lạc lại bị kéo vào.
Lê Duệ Húc nhìn bên ngoài, ngón tay đặt ở tr