
ắn nghiêm nghị, lúc này lại có vẻ buồn cười nhiều hơn khiến
người khác muốn bật cười.
Nhưng Tô Lạc đương nhiên không có lá gan lớn như vậy, ánh mắt người này thực đáng sợ, dường như có thể giết người.
“Xin lỗi, em lập tức lau giúp anh.” Tô Lạc vội vàng tìm một chiếc
khăn mặt sạch, căn phòng tuy không nhỏ nhưng đột nhiên lại có hơi thở
của người khác, cảm giác có chút khác lạ, có chút áp lực, cũng có chút
cẩn trương, dường như đến hơi thở của cô cũng sẽ người này cướp đi.
Cô đứng trước mặt Lê Duệ Húc, vụng về thay hắn lau đi phần sữa trên
ngực. Người này, lúc nào cũng mặc một chiếc áo tắm màu trắng, chiếc áo
rộng rãi, chỉ có một chiếc đai lưng buộc để giữ lại, lộ ra rõ lồng ngực, làn da bóng loáng, hơi thở trên người hắn khiến người khác không thể bỏ qua, gương mặt Tô Lạc nhất thời đỏ ửng lên.
Lau xong ngực, cô kiễng chân, bắt đầu lau mặt hắn, khuôn mặt hắn tối thui, dường như có ai nợ tiền hắn, thực sự khó nhìn.
Tô Lạc cẩn thận lau, ánh mắt cô không dám nhìn lung tung, thế nên không có nhìn thấy ánh lửa lóe lên trong mắt hắn.
Đôi môi hắn mím chặt hơn, thậm chí bàn tay hắn còn nắm chặt lại, lúc này còn dùng thêm sức, tất cả là do cô gái nhìn rất bình thường này,
vậy mà lại có thể khơi mào dục vọng trên người hắn.
Nhìn gương mặt đỏ ửng so với gương mặt xinh đẹp của Trữ San, từ đầu
tới cuối, không thể sánh bằng, không đúng, không cần nói tới Tề Trữ San, cô so với mỗi người phụ nữ bên cạnh hắn đều không thể sánh bằng, cô rất bình thường, quá bình thường, nhưng gương mặt nhỏ nhắn ửng hồng xinh
xắn, dịu dàng mà yên bình, còn vì khẩn trương mà chóp mũi có chút mồ
hôi, dưới ánh đèn, thực sự rất mê hoặc.
Lê Duệ Húc lại dùng thêm sức nắm chặt tay, hắn ghét thân thể mình lại phản bội ý chí mình.
Đột nhiên, hắn bắt lấy tay của Tô Lạc, “Đủ rồi, không cần lau, cô muốn lột da mặt của tôi sao?”
Hai mắt Tô Lạc mở lớn, tay cũng không biết dừng như thế nào, “Em…
Không có…” cô nhỏ giọng nói, giọng nói mềm mại, non nớt, lúc này Duệ Húc có cảm giác muốn ném cô ra ngoài cửa sổ.
Như vậy, cô sẽ không thể ảnh hưởng tới hắn nữa. Nếu không phải sự tự chủ của hắn rất lớn, hắn cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa, cô
gái này, hắn không muốn chạm tới, cũng không thèm chạm, người phụ nữ của Ôn Vũ Nhiên, hắn không có hứng thú, nhưng tại sao cô luôn có thể có
những hành động vô tâm như thế, để cho sự tự chủ của hắn được khảo
nghiệm.
“Bà lớn Lê, có phải cô muốn hại chết chồng của cô?” Đột nhiên hắn
vươn tay, nắm chặt chiếc cằm nhỏ của Tô Lạc, cúi đầu, nhìn gần gương mặt cô, nhìn gần như vậy có thể thấy rõ làn da của cô, không hề trang
điểm, giống như là sữa, nhẵn, mịn, cô gái này đúng là có một làn da đẹp. Môi hắn mím lại, lực tay tăng thêm một chút, nói đi, có phải cô cố
tình dùng chiếc cốc để đánh hắn, hắn biết rõ không phải, nhưng không
biết có phải bây giờ hắn cảm thấy buồn chán, nên mới muốn nhìn bộ dạng
lúng túng này của cô.
“Em không có.” Tô Lạc muốn lắc đầu, nhưng tay của hắn nắm cằm cô
chặt quá, không nói đến lắc đầu, hiện tại cô muốn động đậy cũng rất khó, cô chỉ là không cẩn thận, thực sự là không cẩn thận, hơn nữa chỉ là một chiếc cốc sao có thể mưu sát được chứ, nếu quả thực muốn mưu sát, thứ
rơi xuống cũng sẽ không phải là cái cốc mà là cái ti vi.
Lê Duệ Húc nhìn chằm chằm hàng lông mi dài của cô khẽ động, trong mơ hồ, hắn cảm thấy lông mày mình nhíu chặt lại, nhìn gương mặt Tô Lạc vì
khoảng cách quá gần mà trở nên lúng túng, hắn lại tốt tình buông tha cô, hắn đưa mắt nhìn thoáng qua phòng cô, sau đó trực tiếp đi tới ngồi trên giường Tô Lạc, hắn tự nhiên vắt chéo chân, đây vốn là chỗ của hắn, hắn
muốn ở đâu đều được hết.
Căn phòng vẫn không thay đổi nhiều, trước đây, căn phòng này cũng
giống như những căn phòng khác, bây giờ có thêm một cô gái cảm giác có
hương vị ấm áp hơn, có thể do cô gái này, căn nhà vốn lạnh lẽo này đã có cảm giác như một gia đình.
Trên mặt bàn cũng không có nhiều đồ, vài cuốn sách, mấy quyển tạp
chí, có một con thỏ nhỏ khá cũ. Hắn đứng lên, thuận tay cầm lấy con thỏ, xem chừng con thỏ này đã quá cũ rồi, nhưng cũng rất sạch sẽ, xem ra cô
rất quý trọng thứ này.
Tô Lạc vội vàng đi tới, ánh mắt nhìn chăm chú bàn tay hắn cầm con thỏ, thiếu chút nữa đưa tay ra lấy lại con thỏ.
“Thứ này rất quan trọng với em?” Hắn nắm chặt con thỏ trong tay,
không dễ dàng trở lại cho cô, ánh mắt màu trà suy xét, con thỏ này có
phải do người đàn ông kia tặng, cho nên, cô mới quý trọng như vậy, ngay
cả khi hắn chạm phải rơi xuống, cô lại lộ ra ánh mắt sợ hãi đến vậy.
“Đúng.” Tô Lạc gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi con thỏ, “Con thỏ này đã cùng em lớn lên, em cái gì cũng không có, chỉ có mỗi nó, mẹ đã
mua cho em.” cô nói tới đây thì không nói thêm gì nữa, sau khi cha mẹ cô rời đi, cô chỉ còn một mình, chỉ có thứ này mới khiến cô nhớ lại, khi
cô còn nhỏ cô cũng có cha mẹ yêu thương.
Cô cúi đầu, ánh mắt buồn khổ.
Lê Duệ Húc khẽ mím môi, đưa con thỏ cho cô, sau đó nhìn ngắm những
thứ xung quanh mà hắn vừa đi qua, vô tình, vạt áo tắm của hắn vướng phải cánh cửa tủ quần áo, c