
đắc dĩ lắc đầu: “Chỗ lần trước lại xuất hiện chấm trắng, em
lên mạng xem, nói đó là triệu chứng của thối mai, nên đưa nó đến đây tìm thầy Cố”.
“Thầy Cố?”. Bác sĩ Trương giật mình, “Anh ấy đâu có làm ở đây, tại sao em lại đến đây tìm anh ấy?”.
Thư Tình trợn tròn mắt: “Thầy không làm ở đây?”.
Bác sĩ Trương cười rộ lên, hiểu ra và nói: “Em nghĩ rằng anh ấy là bác sĩ
thú y sao? Ha ha, anh ấy là bạn của bác sĩ Lý ở chỗ này, lần trước bác
sĩ Lý có việc gấp phải đi công tác vài ngày, nên mới gọi anh ấy đến
giúp, nghe nói trước kia anh ấy học ngoại khoa, ở nước ngoài cũng đã
từng làm, có hiểu biết với một số động vật nhỏ, nên bác sĩ Lý mới mời
đến giúp”.
“Vậy con rùa của em.......”. Thư Tình chần chờ hỏi, uể oải, không ngờ chạy cả tối đến đây cũng không tìm thấy thầy Cố.
“Bác sĩ Lý cũng đã tan tầm, không thì ngày mai em lại đến?”. Bác sĩ Trương
hỏi cô, nhưng lát sau lại nhớ ra cái gì, vội cười nói, “A, chị quên mất, chị có số điện thoại của thầy Cố, hay là em gọi điện cho thầy Cố xem?
Lần trước bác sĩ Lý đã đưa số điện thoại của anh ấy cho chị”.
Thư Tình ngồi trên băng ghế của bệnh viện, cúi đầu nhìn rùa nhỏ, vừa lấy
điện thoại ra, nói thật, cô không dám thân cận với thầy Cố, nhưng hiện
tại cô không tìm thấy người giúp đỡ, chỉ có thể bất chấp mà gọi điện.
Điện thoại vang lên thời gian dài, ngay lúc cô nghĩ rằng sẽ không có người
nghe thì rốt cuộc điện thoại cũng thông, đầu dây bên kia truyền đến
tiếng nói trầm thấp ôn hòa của Cố Chi: “Alo?”.
Lưng Thư Tình cứng đờ, co quắp nói: “Xin hỏi có phải là thầy Cố không?”.
“Đúng rồi, xin hỏi ai vậy?”.
“Em là Thư Tình”. Cô cảm thấy một câu như vậy là khá thân mật, lại bổ sung thêm, “Là học sinh lớp song ngữ”.
Đối phương dừng một chút, mới nói, “Tôi biết, có chuyện gì sao?”.
Nói đến Pound, Thư Tình cũng không còn khẩn trương như vậy, nói nhanh qua
tình huống của nó cho đối phương nghe, cuối cùng Cố Chi dường như suy
nghĩ một lát rồi nói: “Bây giờ tôi đang ở đường số một, em ở lại bệnh
viện chờ tôi, tôi sẽ tới ngay”.
Thư Tình nhẹ nhàng thở ra, sau
khi cúp điện thoại thì cả người dựa vào ghế, Pound ở trong nhà rùa chậm
chạp giơ chân, ngẩng đầu nhìn cô, đuôi cũng động đậy.
Nơi bị hư thối nhìn rất ghê người, cậu nhóc này còn chào hỏi với cô, ánh mắt Thư Tình đỏ lên, thở sâu, mắt nhắm nghiền.
Cô nghĩ tới những em nhỏ bị AIDS trong lời kể của thầy Cố, thầy Cố sớm
chiều ở chung với bọn họ, nhìn bọn họ bị bệnh tật tra tấn, có lẽ thầy
còn khổ sở hơn cô. Bởi vì bọn họ không phải là Pound, bọn họ sẽ khóc, sẽ kêu đau, sẽ dùng ngôn ngữ để miêu tả nỗi đau của bọn họ.
Cô nhắm mắt tựa lưng vào ghế ngồi, trong đầu lộn xộn, không biết ngồi bao lâu,
bỗng nhiên nghe thấy có tiếng đẩy cửa, cúi đầu kêu một tiếng: “Thư
Tình?”. Thư Tình và Trương Diệc Chu ngồi dựa trên băng ghế, bác sĩ Trương cầm chổi quét dọn một căn phòng khác rồi.
Trương Diệc Chu nhìn Thư Tình luôn nhăn mày, hòa nhã nói: “Hủ giáp là bệnh
nhỏ, không nghiêm trọng như cậu tưởng đâu, lqđ rùa sống lâu, không chết
dễ dàng như vậy”.
Thư Tình không nhìn hắn diễn đàn, lê quý đôn chỉ nói: “Cậu mau về đi, một lát nữa muộn ký túc xá sẽ đóng cửa”.
“Không có việc gì, dù sao cũng giống cậu”.
Thư Tình cảm giác như ông nói gà bà nói vịt, giọng nói có vẻ không kiên
nhẫn: “Giống nhau chỗ nào? Vì rùa của tôi bị bệnh nên tôi không thể về,
cậu thì vì cái gì? Rùa của cậu cũng bị bệnh sao?”.
Cô nhìn biểu
cảm của Trương Diệc Chu thì tim đập mạnh và loạn nhịp, lúc này cô mới
nhớ là dường như cậu ta chưa lqđ bao giờ thấy cô khí thế bức người như
vậy. Đúng vậy, trước kia cô không phải người không nói lý như vậy, cho
dù là người huyên thuyên nhưng cô luôn miệng nói những lời nhu thuận
đáng yêu mà không phải là Thư Tình ngày hôm nay, mắng chửi người lqđ
không thô tục cũng khiến người lệ rơi đầy mặt.
Cô quay đầu đi, bình tĩnh lại nói: “Trở về đi, cậu cũng đã nói rồi, rùa sống lâu, không dễ chết, không cần lo lắng cho nó.
“Lo lắng cho nó?”. Trương Diệc Chu cười vài tiếng, gương mặt thanh tú nhiễm vài phần sắc thái động lòng người, lqd bình thường cậu ta nhìn đã đẹp
mắt, nhưng mà không hay cười, bây giờ cười lên, mi mắt như có gió xuân
ấm áp. Cậu yên lặng nhìn Thư Tình, hỏi cô: “Cậu cho rằng tớ lo lắng cho
nó?”.
Thư Tình nhìn cậu ta, không nói gì.
Giọng nói Trương Diệc Chu cũng mang lqd theo vài phần bất đắc dĩ không dễ nhận ra, cậu
nói: “Thư Tình, cậu là con gái, lớn như vậy, buổi tối lại không về
trường, còn định ngồi cả đêm ở tiệm internet, cậu nghĩ rằng tớ giống
cậu, lo lắng cho con rùa của cậu?”.
Thư Tình không ngờ cậu ta sẽ
nói như vậy, đầu tiên sửng sốt một chút, sau đó nói: “Cậu không cần lo
lắng cho tôi, mọi người cũng đã trưởng thành cả rồi, tự mình có thể lo
cho mình. Tôi cũng lqđ không phải là Thư Tình ngày trước, mỗi khi gặp
chuyện đều vội vội vàng vàng không biết làm gì tìm đến gặp cậu”.
Cô nói rất bình tĩnh, sắc mặt Trương Diệc Chu cứng đờ, cậu ta thấp giọng hỏi: “Có phải cậu còn đang tức giận hay không?”.
Tức giận? Hơn năm năm rồi cậu ta còn hỏi cô còn tức giận hay không?
Thư