XtGem Forum catalog
Người Đẹp Làm Nhân

Người Đẹp Làm Nhân

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328602

Bình chọn: 8.5.00/10/860 lượt.

em như bảo bối.”

Cũng biết ăn nói ghê! Tô Miên “xì” một tiếng, trong lòng rất ngọt ngào. Anh khoác vai cô, cùng đi xuống dưới. Tô Miên liền đẩy người anh, “Anh tránh ra đi! Người toàn mồ hôi, hôi chết đi được!” Hàn Trầm đời nào nghe theo, cứ ôm cô vào lòng. Tô Miên cười khẽ, anh cũng cười. Cầu thang vừa yên tĩnh vừa tối mờ mờ, thế giới huyên náo ở bên ngoài dường như cách rất xa. Hai người đùa giỡn một lúc, anh đẩy cô vào bờ tường, cúi xuống hôn cô nồng nàn.

Hai người đã ở bên nhau hơn hai tháng nhưng mỗi lần ôm hôn, toàn thân Tô Miên vẫn mềm nhũn. Mùi vị của mối tình đầu vừa sạch sẽ vừa ngọt ngào, mang một chút điên cuồng khó ta. Dục vọng và tình cảm hòa quyện thành một sự tồn tại có sức cám dỗ to lớn. Mỗi lần nếm thử, cả anh và cô đều chìm đắm.

Đây là người đàn ông duy nhất mình thích trong mười chín năm cuộc đời. Tô Miên nghĩ thầm. Cuộc đời vẫn còn dài, nhưng bây giờ cô hoàn toàn chắc chắn một điều, cô muốn kết hôn với anh, ở bên anh trọn đời.

Hai người thân mật một lúc, Hàn Trầm mới chịu buông Tô Miên, nhưng tay vẫn ôm eo cô. Hình như chàng trai nào đó ở tuổi của anh cũng mê đắm vòng eo thon thả của người con gái. Kể từ lúc hai người xác định mối quan hệ, anh thường đặt tay ở nơi đó, để có thể ôm cô vào lòng bất cứ lúc nào.

Hai người đi xuống dưới đường, lên xe mô tô của Hàn Trầm. Chỉ là bây giờ, cô ngồi đằng trước, còn anh ngồi ở phía sau nhưng vẫn cầm lái.

“Chúng ta đi đâu bây giờ?” Tô Miên hỏi. Hôm nay là ngày cuối tuần, chẳng bận công việc. Cô cũng không muốn quay về trường học.

“Buổi tối Hầu Tử có bữa cơm xã giao, gọi cả chúng ta, sau đó sẽ đi bar.” Anh ghé sát tai cô, “Em có muốn đi không?”

“Em không muốn.” Tô Miên thật thà đáp.

“Vậy thì sau này anh cũng không đi nữa.” Hàn Trầm gật đầu.

Tô Miên phì cười. Anh ghé mặt, “Thưởng anh một cái hôn đi!”

Cô ngoảnh đầu, đặt một nụ hôn lên má anh.

Nói chuyện một lúc, hai người quyết định đến khi du lịch Thập Độ ở ngoại ô thành phố Bắc Kinh. Gia đình Hàn Trầm có một ngôi nhà nghỉ mát ở đó, bình thường chẳng có người ở. Nơi này non xanh nước biếc, không khí trong lành, rất thích hợp nghỉ dưỡng.

Vì khá xa nên Hàn Trầm không dùng mô tô mà quay về lấy ô tô rồi đưa Tô Miên đến Thập Độ. Ngôi nhà của gia đình Hàn Trầm nằm ở ven hồ, đằng sau là dãy núi, bên cnahj có con suối róc rách. Ngôi nhà làm bằng gỗ đặc biệt yên tĩnh và thơ mộng.

Khi hai người đến nơi, trời đã xẩm tối. Hàn Trầm đề xuất đi câu cá làm bữa tối. Kết quả, hai người câu một tiếng đồng hồ mà chẳng có con cá nào cắn câu. Tô Miên cười nhạo anh, đúng là công tử có khác, muốn thể hiện trước mặt bạn gái mà không được. Hàn Trầm tuy không nói gì nhưng vẫn để bụng.

Cuối cùng, hai người đành vào nhà tìm hai gói mì ăn liền nấu tạm. Ngày xuân giá lạnh, trước bát mì bốc khói nghi ngút, dù không vừa ý nhưng Hàn Trầm vẫn ăn nhanh và sạch hơn Tô Miên.

“Mẹ anh nấu mì rất ngon.” Anh nói, “khi nào về anh sẽ học, cho em thưởng thức.”

“Được thôi.” Tô Miên cười. Bạn trai nổi hứng học nấu nướng, lẽ nào cô lại ngăn cản?

Chỉ là vào thời khắc này, hai người không hay biết, một mình anh giữ lời hứa bao nhiêu năm.

Ăn xong, hai người chẳng có việc gì để làm. Hàn Trầm đứng lên, kéo tay cô, “Chúng ta đi một vòng xem có gì chơi không?”

Tô Miên từ sofa leo lên lưng anh, “Anh cõng em đi!”

“Xin tuân lệnh, đại tiểu thư!” Hàn Trầm liền cõng bạn gái, hai tay giữ đùi cô. Hai người yêu nhau mấy tháng, hành động thân mật nhất cũng chỉ là ôm hôn. Hôm nay không hiểu tự dưng làm sao, anh bóp nhẹ đùi cô một cái.

Tô Miên đờ người, cảm giác tê tê, kích thích lập tức lan khắp cơ thể. Hai má cô nóng bừng. Bình thường ăn to nói lớn thế mà vào thời khắc này, cô như động vật nhỏ, lí nhí, “Anh làm gì thế?”

Trong lòng sôi sục nhưng Hàn Trầm vẫn tỏ ra bình tĩnh, “Em thử nói xem, anh đang làm gì?”

Tô Miên không dám tiếp lời. Trời ạ! Bình thường thấy anh có vẻ lạnh lùng không gần nữ sắc nên cô cho ràng, anh rất chính nhân quân tử. Không ngờ anh lại lưu manh đến thế. À không, là “sắc lang” mới đúng.

Vì vậy mới nói, nhiều năm sau, cho dù bị mất trí nhớ, bản tính lưu manh chỉ bộc lộ trước cô của người nào đó vẫn không hề thay đổi. Khi cô lại gần, khi cô trở về, anh cũng tựa hồ tìm thấy bản thân.

Nói thì nói vậy nhưng trong cốt tủy Hàn Trầm vẫn là người đàn ông truyền thống. Anh không muốn khiến Tô Miên cảm thấy đường đột. Hơn nữa, anh chưa có kinh nghiệm về phương diện đó. Thế là anh ngoan ngoãn cõng Tô Miên đi đi lại lại, cuối cùng phát hiện ra một bộ bài tây.

Thế là… Ở nơi con xanh nước biếc, trong ngôi nhà nghỉ mát thơ mộng, trai đơn gái chiếc nửa đêm trùm chăn ngồi… đánh bài.

Tô Miên tỏ ra hưng phấn. Hàn Trầm vừa định ra bài, cô liền ngăn lại, “Khoan đã! Hay là chúng ta cá cược đi, đánh suông chẳng thú vị gì cả.”

Hàn Trầm cười cười, “Được thôi. Em muốn cược gì?”

Trước đó, Tô Miên cũng từng vài lần cùng mấy người cảnh sát trẻ ở sở chơi bài nhưng Hàn Trầm không bao giờ tham gia. Cô cất cao giọng, “Đơn giản. Nếu em thắng, anh hãy nằm xấp chống tay. Còn nếu anh thắng, e, sẽ làm động tác nằm rồi ngồi dậy.”

Ở Sở Công an, mọi ngườ