Polaroid
Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Người Đẹp Phải Mạnh Mẽ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324934

Bình chọn: 8.5.00/10/493 lượt.

lướt nhanh qua Vệ Tử, cuối cùng dừng

lại ở chỗ Hà Linh Tố, lắc đầu nói: “Hai mẹ con giống nhau quá, trước kia tại

sao tôi không nhận ra chứ. Hèn chi lần đầu gặp Vệ Tử tôi đã có cảm giác thân

thiết... Tôi còn tưởng rằng...”, còn tưởng rằng mỹ nữ trong thiên hạ lớn lên

đều cơ bản giống nhau, bây giờ xem ra sai thật rồi, ông quả thật đã làm sai

rồi.

Trong lòng Hà Linh Tố cũng rất bất an, chỉ có điều trước

mắt, vấn đề mà bà quan tâm hơn là tình hình của con gái, thấy Cát Minh Thăng cứ

ngẩn người ra, bà không nhịn được liền giục: “Chuyện này để sau hẵng nói, bây

giờ trước hết anh có thể nói cho tôi biết chuyện của A Tử nên giải quyết thế

nào không?”. Dự định của bà là người ta làm căng thì bà cũng làm căng, nếu như

người gọi là lãnh đạo đó kiên quyết cho Vệ Tử nghỉ việc, bà sẽ liều cái mạng

già của mình, có khóc có gào thét có phải bị treo cổ bà cũng phải tìm cho con

gái một lối thoát, song không ngờ lời nói dối của mình với Thời Viễn lại thành

sự thật, đúng là đã gặp được người quen.

Cát Minh Thăng thở dài: “Tôi quả thật làm sai rồi, Vệ Tử hôm

nay đến nông nỗi này thực sự không phải là chủ ý của tôi, cho dù nó không phải

con gái của chị, tôi cũng không muốn như thế này”.

Thấy vẻ mặt ủ rũ của Cát Minh Thăng, hai mẹ con Vệ Tử thấy

lòng nguội lạnh hẳn đi, lẽ nào sự việc quả thực đã đến mức không còn cách nào

cứu chữa được?

“Chủ nhiệm Cát, chuyện này không phải do chú, cháu bằng lòng

gánh chịu mọi hậu quả, nhưng cái mà cháu không hiểu rõ là, tại sao mẹ cháu cũng

chịu liên lụy?” Thấy vẻ mặt của mẹ mỗi lúc một hoang mang, trái lại, Vệ Tử dần

dần lấy lại vẻ bình tĩnh, cô nhìn Cát Minh Thăng với một chút hy vọng: “Mẹ cháu

không có bất cứ liên quan gì đến chuyện này cả”.

Quả nhiên, nghe Vệ Tử nói, Cát Minh Thăng hơi ngạc nhiên,

vội vàng hỏi Hà Linh Tố: “Chị làm sao? Có người đến tìm chị ư?”.

“Mẹ cháu làm việc ở bệnh viện rất tốt, chưa mắc phải khuyết

điểm gì, thế mà hôm nay không hiểu sao lại bị sa thải, cháu nghi ngờ có liên

quan đến chuyện của cháu.” Vệ Tử thấy mẹ không nói nên tranh lời.

Cát Minh Thăng nhíu chặt mày lại: “Quyền lực của Ủy ban do

Mã Cường nắm rất rộng, các cơ quan ban ngành thuộc thành phố đều chịu chi phối,

ngành Y tế xử lý công việc theo yêu cầu của ông ta cũng không phải không có khả

năng. Chỉ là, việc này xảy ra hơi nhanh”. Nhanh như thế càng chứng tỏ mức độ

nghiêm trọng của vấn đề.

Hà Linh Tố im lặng hồi lâu, lúc này đột nhiên lên tiếng:

“Cát Minh Thăng, anh nói thật cho tôi biết, A Tử ngoài bị mất việc ra, nó còn

có nguy hiểm nào nữa không?”.

Cát Minh Thăng vốn định an ủi mấy câu, nhưng sau khi nhìn

thấy vẻ mặt lo lắng của Hà Linh Tố thì lập tức đổi ý, gật đầu, nói: “Được rồi,

tôi cũng không giấu chị nữa, theo thông báo, tạm thời đình chỉ công tác đối với

Vệ Tử chỉ là bước đầu tiên”.

Vệ Tử thấy hơi lo lắng, vội kéo người Hà Linh Tố: “Mẹ đừng

lo lắng, chủ nhiệm Cát có thể vẫn chưa biết, Nhiệm Nam Hoa đánh người đến bây

giờ không bị sao cả, con cũng sẽ không bị sao đâu”.

Cát Minh Thăng ngạc nhiên: “Nhiệm Nam Hoa không bị sao, ai

bảo cháu như thế?”.

Hai mắt Vệ Tử sáng lên: “Anh họ của anh ấy là Ngụy Hoa Tịnh,

là cháu trai của cụ Ngụy mới mất mấy hôm trước”.

Cát Minh Thăng nghiêng đầu suy nghĩ, đang định mở miệng thì

điện thoại của ông bỗng nhiên đổ chuông, ông lập tức đứng dậy tỏ ý muôn nghe

điện thoại một mình, những người biết số điện thoại này của ông rất ít, mỗi lần

chuông reo, đều là có việc quan trọng xảy ra.

Sau khi Cát Minh Thăng đi ra ngoài, chỉ còn lại hai mẹ con,

Vệ Tử có đủ thời gian gặng hỏi mẹ về nguyên do, mấy câu trả lời đơn giản của Hà

Linh Tố làm Vệ Tử bật cười ha ha: “Thật không ngờ chủ nhiệm cát và mẹ lại là

bạn học cũ với nhau, còn là bạn ngồi cùng bàn trong ba năm học trung học. Mẹ,

hồi đó chú ấy có theo đuổi mẹ không?”.

Hai má Hà Linh Tố đỏ ửng lên, vừa bực mình vừa sốt ruột, bà

mắng: “Đến lúc nào rồi mà con còn đầu óc trêu đùa nữa, lần này sắp chết đến nơi

rồi con không thấy lo sao!”.

Vệ Tử vẫn mỉm cười ngồi sát vào người mẹ: “Con bây giờ không

thấy lo gì cả. Mẹ, con nghe nói chủ nhiệm Cát hình như đang độc thân, mẹ nói

xem chú ấy sẽ có ý định gì với mẹ không?”.

Hà Linh Tố đẩy Vệ Tử ra, trừng mắt nói: “Con điên rồi sao?

Sao lại ăn nói hồ đồ thế!”. Thấy hai má Vệ Tử đỏ ửng, sau khi mắng xong, Hà

Linh Tố lại đưa tay ra sờ trán cô: “Con không bị sốt chứ!”.

“Mẹ, cho dù con bị sa thải cũng không sao, mẹ có thể dạy con

xoa bóp, sau này hai mẹ con mình mở một phòng khám, mẹ làm bác sĩ, con làm y

tá, hai mẹ con mình làm ông chủ của nhau, không cần phải nhìn mặt ai cả, cũng

không sợ bị ai ức hiếp, được không mẹ?” Nói rồi Vệ Tử ngả vào lòng mẹ thầm thì,

vẻ mặt như đắm chìm vào trong viễn cảnh ấy.

Hà Linh Tố cũng bị ảnh hưởng bởi tâm trạng đó của Vệ Tử, đến

Bắc Kinh đã mấy tháng, hai mẹ con ở xa nhau suốt, Vệ Tử liên tục đổi chỗ làm,

bà làm ở bệnh viện quý tộc tư nhân cũng phải cẩn thận từng li từng tí, bây giờ

cả hai đang phải đối mặt với thất nghiệp, đáng lẽ tâm trạng đang phải buồn bã

cùng cực mới đúng.

“B