
cô không cần biết, song mẹ cô nhất định sẽ buồn không muốn
sống nữa.
“A Tử này, theo như chủ nhiệm Cát của con nói, con đến đó sẽ
có người tiếp đón, nhưng vì thời gian quá gấp nên hẳn là có nhiều việc con phải
tự thu xếp, con có thể tự lo liệu cho bản thân không?” Tâm trạng Hà Linh Tố cũng
trong trạng thái rất khó tả. Mặc dù không phải lần đầu tiên xa cách, thời gian
một năm cũng không phải là dài, nhưng không biết tại sao lần chia ly này khiến
bà cảm thấy đau nhói trong lòng, như thể lần này con gái ra đi sẽ không quay về
nữa.
Vội vàng lắc đầu gạt bỏ ý nghĩ vớ vẩn này, sau khi nghe thấy
Vệ Tử vỗ ngực đảm bảo cô có thể tự lo liệu được, Hà Linh Tố mới thấy yên tâm
phần nào, lúc này bà chợt nghĩ đến một chuyện: “Hôm qua mẹ đến bệnh viện dọn đồ
đạc thì nghe có người nói là viện trưởng Đồng phải đưa Thời Viễn sang Úc làm
thực nghiệm, trước khi đi, cậu ấy có nói với con không?”.
Thấy mẹ cứ nhìn chằm chằm vào mình nên Vệ Tử hơi ngượng, cố
kìm nén tâm trạng đang dâng trào, cô vừa cúi đầu nhai thức ăn vừa nói: “Dạ,
không ạ, thật là trùng hợp, anh ấy cũng được ra nước ngoài à?”
Viện trưởng Đồng không biết con sắp đi nước ngoài”, Hà Linh
Tố nói ra một sự thật, “Nếu trước đó cậu ấy không nói với con, vậy chắc là
quyết định mới đây, cho nên...”.
Vệ Tử lập tức tiếp lời: “Mẹ, con hiểu ý của mẹ, con với Thời
Viễn chẳng qua chỉ là tình cảm biết ơn anh ấy từng giúp đỡ con thôi.” Điều mà
mẹ cô còn chưa biết là Vệ Tử cũng đã bị mẹ của Nhiệm Nam Hoa cự tuyệt.
Lẽ nào hai mẹ con lúc này quả thực trở thành con chuột qua
đường bị mọi người đuổi đánh?
Đến ngày bay, cảm giác này của Vệ Tử càng mãnh liệt hơn. Đây
là lần thứ hai cô đến sân bay, lần trước là đi cùng chú họ tiễn Ngưu Lệ Lệ,
cảnh tượng hôm đó vô cùng hoành tráng, không dưới mười chiếc xe con xa hoa tiễn
chân, số người vào sân bay tham dự ít nhất cũng tới cả trung đội tăng cường.
Còn tính đến trước mắt, số người biết cô ra nước ngoài chỉ
có mẹ cô và Cát Minh Thăng, mà Cát Minh Thăng có công việc phải giải quyết
không tiện có mặt, người tiễn cô chỉ có mỗi một mình mẹ. Mà hai mẹ con phải lén
la lén lút, có khác gì loài sinh vật xuất hiện vào ban đêm?
Chuột cứ là chuột thôi, sức sống thật kiên cường biết bao!
Trong lòng Vệ Tử thầm an ủi bản thân, cô không dám nói điều đó với mẹ.
Làm xong thủ tục lên máy bay với sự hướng dẫn của nhân viên
sân bay, Vệ Tử đưa tay ra đón lấy ba lô từ tay mẹ, khó khăn lắm mới nói: “Mẹ,
mẹ về đi. Vùng Tây Bắc khô hạn thiếu nước, mẹ đến đó nhớ chú ý giữ gìn sức
khỏe, đừng có làm việc quá sức đấy”. Nói ra câu đó, Vệ Tử liền cảm thấy mình đã
trưởng thành thành người lớn.
Trước đó, hai mẹ con chỉ im lặng, khi câu nói kia phát ra,
không chỉ Vệ Tử không kìm được phải bật khóc, mà nước mắt của Hà Linh Tố cũng
ứa ra, cũng không còn nhiều thời gian nữa, hai mẹ con ôm nhau khóc nức nở.
Ở chỗ tiễn đưa ra sân bay, người rơi nước mắt từ biệt cũng rất
nhiều, hành động của hai người không có gì đặc biệt. Chẳng qua người khác đa số
là chỉ biệt ly không thôi, đằng này với hai mẹ con đó còn có cả sự thương xót,
đau buồn và băn khoăn, vì vậy mà xúc động hơn nhiều so với tiếng khóc của người
khác.
Nhận thấy ánh mắt chăm chú của mọi người xung quanh, Hà Linh
Tố nhanh chóng buông Vệ Tử ra, sau khi lau nước mắt thay con, bà liền giục:
“Sắp đến giờ bay rồi, con mau vào đi, sau khi sang bên đó nhớ điện thoại cho mẹ
là đã đến nơi an toàn rồi nhé”.
Lưng đeo ba lô, một tay xách túi mang bên mình, một tay kéo
va li hành lý, Vệ Tử đi vào cửa ra lên máy bay, vừa đi vừa ngoái cổ lại nhìn,
mãi đến khi đã đi xa rồi, vẫn còn thấy bóng dáng nhỏ bé, gầy gò của mẹ đứng đó.
Sau khi gửi hành lý, qua cửa kiểm tra an ninh, cuối cùng lên
máy bay, Vệ Tử ngồi vào chỗ của mình, cô giật mình thấy tiếng chuông điện thoại
vang lên.
Đúng rồi, mặc dù đã qua cửa ra, song cô vẫn ở trên địa phận
của Trung Quốc, sim điện thoại này vẫn dùng được.
“A lô?”, thấy người gọi điện đến là Cao Đình Đình, Vệ Tử
liền lấy lại tinh thần, cố gắng nói chuyện với cô ta bằng ngữ điệu bình thường.
“Có chuyện gì thế? Tôi mới nghỉ phép ba ngày để về nhà có
chút việc quay lại đã không thấy cô đâu! Cô chuyển đi rồi à?! Chuyển đến chỗ
nào thế?”
Không đợi Vệ Tử trả lời, Cao Đình Đình liền hỏi một thôi một
hồi: “Tôi nghe mọi người ở văn phòng cô nói là cô bị tạm thời đình chỉ công
tác, tạm thời đình chỉ chứ không phải sa thải, chẳng lẽ nghiêm trọng đến mức ký
túc xá cũng không cho ở sao?”. Cao Đình Đình tỏ ý bất bình trước sự việc bất
công đối với Vệ Tử.
“Không phải thế”, lời nói của Vệ Tử mang chút trấn an Cao
Đình Đình.
“Vậy là chuyện gì thế? Lẽ nào cô bị Mã Cường cử người đến
bắt đi rồi? Tôi đã nói là cô đồng ý...”.
“Cao Đình Đình!” Đột nhiên Vệ Tử lên giọng cao hẳn khiến Cao
Đình Đình lập tức im bặt, sau đó cô mới nói tiếp: “Tôi không sao cả, chỉ có
điều bị điều đi tham gia đào tạo”.
“Đào tạo, đi đâu?”, Cao Đình Đình lại nổi giận.
Nhìn xung quanh thấy hành khách vẫn đang tiếp tục lên máy
bay, chứng tỏ máy bay chưa cất cánh, Vệ Tử lập tức trả l