
nào không? Nực cười!!! Cô đến đây làm gì?? Cười trên
cái chết của cha tôi à?? Hay là để xem cho rõ dáng vẻ thảm hại của
tôi???
Giọng cô nghẹn lại:
_ Tôi…tôi thực sự không biết…tôi không hề có ý đó…
Cô tiến đến, giơ một tay về phía anh, ánh mắt lộ rõ vẻ hoang mang.
Anh hét lên:
_ Đứng yên đó! Không tôi bắn cô thật đấy!
Cô ngừng bước chân, ngẩng đầu nhìn anh. Anh cũng nhìn cô, ánh mắt không
còn như ngày yêu nhau mà lại chất chứa đầy thù hận… Từ khi nào, khoảng
cách giữa cô và anh lại trở nên xa vời như vậy?
Mưa ngày càng to, sấm
rền rĩ từng hồi từng hồi không dứt, người cô vốn đã lạnh cóng đến mức
không còn cảm giác, tai ù ù, cô sắp không chịu nổi đến nơi rồi…
Tầm nhìn của cô ngày càng thu hẹp lại, mắt đã mờ hẳn, cuối cùng, cô ngất đi…
…
Khi tỉnh dậy, cô thấy
mình đang nằm trên giường trong một căn phòng khách sạn, bên cạnh là
…Đình Phong. Cả 2 đều không mảnh vải che thân. Cô đủ thông minh để hiểu
hôm qua đã xảy ra chuyện gì. Cô nhẹ nhàng vuốt lên đuôi mắt anh, đôi mắt này, sau này sẽ không còn nhìn cô với vẻ tha thiết như trước nữa…
Cô cẩn thận từng chút
từng chút bỏ chăn ra, rời khỏi giường rồi vệ sinh cá nhân, lặng lẽ để
không làm anh thức dậy. Chuyện hôm nay, chắc gì khi tỉnh dậy anh đã
nhớ? Vậy thì cứ coi như đây là một bí mật mà chỉ có cô mới biết đi…
***
Cuối cùng, đứa bé
trong tay Hạnh kia chính là “kết tinh” của ngày hôm đó. Cô đã bỏ đi đến
quận khác, không quan tâm đến chuyện gì trước đây nữa. Cô cười nhàn
nhạt, chắc anh cũng không biết mình có một đứa con gái đâu…
Đột nhiên, cánh cửa
quán bị đập mạnh ra, một người con trai hùng hổ xông vào, anh ta tiến
thẳng đến chỗ cô. Cô đưa mắt nhìn lên, không khỏi giậy nảy mình. Là
Death! Dù đã hơn một năm trôi qua nhưng trông anh vẫn chẳng thay đổi là
bao. Có vẻ như chạy nhanh quá nên anh thở rất mạnh
Cô vừa đưa cốc sinh tố lên cho anh vừa hỏi:
_ Có chuyện gì thế? Sao anh biết tôi ở đây?
Anh cầm lấy ly, tu một hơi thật nhanh hết sạch, rồi anh lấy tay quệt qua môi, nói đứt quãng vì vừa chạy:
_Cô…cô mau đến chỗ Đình Phong…anh… anh ta đã bắt được Ghost và dọa sẽ giết cô ấy nếu cô không đến gặp anh ta!
Cô ngạc nhiên hỏi:
_ Ghost bị bắt? Sao lại thế? Mà sao anh ta lại muốn gặp tôi?
Death kéo cô dậy, nói:
_ Đi với tôi mau! Tôi
sẽ kể cho cô nghe! Anh ta ra cho tôi 3 ngày, giờ đã là ngày thứ 2 rồi,
cô mau về chuản bị sáng mai đến gặp hắn! Tôi sẽ đi với cô nên khỏi lo
không an toàn!
Cô giật tay anh ta ra, đến chỗ Hạnh dặn dò vài câu rồi bế Mai đưa cho Death, cô nói:
_ Tôi sẽ đi với anh,
anh đưa tôi đến tổ chức chuẩn bị rồi không còn theo tôi nữa, tự tôi đến
gặp Đình Phong. Nhưng tôi có một điều kiện là anh phải chăm sóc cẩn thận đứa bé này, đây là sinh mạng của tôi đấy. Tôi có thể chết, nhưng nó thì không. – Cô đột nhiên cười lém lỉnh - Giờ thì đi cứu người yêu của anh
nào!
Death mặt đỏ bừng, hạ giọng:
_ Làm…làm sao cô biết?
Cô bật cười:
_ Nhìn thoáng qua là biết rồi! Chúng ta đi thôi!
Death nhìn đứa bé trong tay, hỏi:
_ Đây là…con của cô?
_ Ừm, nên anh hãy cẩn thận đấy, nó mà làm sao, tôi giết anh!
_ Cô và anh ta hả?
Cô cười buồn:
_ Anh nghĩ là tôi có thể với ai khác nữa sao?
Death cúi đầu, không
nói gì nữa. Lần này biết là ích kỷ, không công bằng với cô nhưng anh rất muốn cứu Ghost, không thể làm khác đi được. Anh ngẩng đầu lên, hỏi cô:
_Vì sao cô dễ dàng đồng ý vậy?
Cô cúi đầu, nói rất nhỏ:
_ Vì, tôi còn nợ anh ta một tình yêu, đủ để trao đổi bằng cả tính mạng mình…
Anh buột miệng hỏi:
_ Có đáng không?
Cô cười:
_ Đáng chứ, ít ra với tôi thì là như thế. Cô đã về tổ chức
thay trang phục, xem lại một số thứ, căn dặn lại Death một lần nữa về
Mai rồi mới đi, cuối cùng, giờ cô đã ở đây, trước cánh cửa phòng Đình
Phong…
***
Từ từ mở cánh cửa gỗ ra, cô thầm hít một hơi thật sâu, căn phòng này
không hề có chút ánh sáng nào từ bên ngoài, chỉ có ánh vàng lờ mờ từ
chiếc đèn chùm trên cao. Một bầu không khí lạnh lẽo bao trùm nơi đây. Lẽ ra nơi đây không hề thích hợp với một người luôn đứng trong ánh sáng
như anh. Một năm, hơn một năm từ ngày đó mà anh đã thay đổi đến thế sao?
Cô bước thật chậm vào phòng, đột nhiên cảm thấy có một ánh mắt lạnh lẽo
nhìn mình chằm chằm, nhìn một lúc mới nhận ra anh đang ngồi trên chiếc
ghế cao ở chính giữa phòng. Anh ngồi yên đó, một tay chống cằm, lặng lẽ
nhìn cô, như một con hổ dữ lạnh lùng theo dõi con mồi của mình.
Cô bước lên một bước, cất tiếng hỏi:
_ Ghost đâu?
Anh buông tay chống cằm ra, mìm cười nói:
_ Đã thả ra rồi.
Cô căng thẳng hỏi tiếp:
_ Anh không làm gì chị ấy chứ?
Anh lại tiếp tục cười:
_ Đương nhiên, chỉ cần cô đến đây là đủ rồi mà.
Cô hỏi tiếp:
_ Anh muốn tôi đến đây làm gì?
Anh cười:
_ Nối lại tình xưa.
Cô ngày càng knih hãi về nụ cười của anh, nó tỏa sáng nhưng lại rất giả
tạo, rốt cuộc, anh đã thay đổi đến mức nào??? Cô hét lên:
_ Đừng có đùa với tôi!!
Anh bật cười ha hả:
_ Sao cô lại nghĩ là đùa?
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, khốn thật, hơn một năm rồi
mà cô vẫn không có nổi sức đề kháng với anh. Rõ rang biết là