Duck hunt
Người Hầu Của 4 Hoàng Tử...

Người Hầu Của 4 Hoàng Tử...

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321744

Bình chọn: 8.00/10/174 lượt.

ướt sũng, Death hét lên át cả tiếng mưa:

_ Vì sao!?!?? Tôi đã làm gì chứ?? Đột nhiên cô nhắn một tin rồi bỏ trốn cả tháng, cô muốn gì chứ????

Hai vai bị Death bóp mạnh đau đến phát run, Nguyên Nhược quay mặt đi, nói:

_ Chẳng phải tôi đã bảo đây chỉ là một cuộc làm ăn đấy thôi?

Death nhếch mép, khuôn mặt đanh lại, những giọt nước trên gương mặt tuấn tú thi nhau rơi xuống, mưa, hay là…?

Rồi anh cười, cười như điên dại, cười đến run rẩy cả người, Death ngồi xổm xuống, gằn giọng:

_ Rốt cuộc, tôi vẫn là con thiêu thân ngu ngốc!

Nguyên Nhược im lặng nhìn anh, rồi cúi đầu, quay mặt bước đi.

Đột nhiên, Death lên tiếng:

_ Cô, đi gặp anh ta đi, bố anh ta…đã bị Ghost bắn chết cách đây nửa tiếng rồi.

“Ầm!” – Nguyên Nhược chợt thấy tai mình lùng bùng, đầu óc quay cuồng. Cô day mạnh trán, guồng chân chạy nhanh trong mưa… Hơn 1 năm sau…

Chiếc cửa quán café

được mở ra, một cô gái xinh đẹp bước vào, trên tay ẵm một bé gái sơ sinh khoảng 4, 5 tháng tuổi. Cô cất giọng:

_ Các em, hôm nay làm có mệt không?

Cô gái đang dọn dẹp bàn cười nói:

_ Không sao chị ạ, công việc cũng nhẹ thôi mà.

Một cô gái khác đang lau rửa ly nói:

_ Tiệm mình khách toàn là học sinh, sinh viên là chính, bọn nhóc cũng vui lắm chị ạ, bọn nó

thỉnh thoàng còn kéo em và Ngọc ra nói chuyện phiếm nữa cơ, tán phét

toàn chuyện trên trời dưới đất.

Cô vừa mỉm cười vừa chỉnh nhạc trong quán thành một bản nhạc không lời nhẹ nhàng:

_ Các em thích là tốt rồi.

Cô gái tên Ngọc ngượng ngùng nói:

_ Chị, em với Hạnh ở đây làm việc sung sướng như thế này đều là nhờ chị cả. Tụi em thực không biết phải cảm ơn chị như thế nào.

Hạnh phụ họa:

_ Đúng, đúng. Nếu không có chị chắc bọn em vẫn là mấy đứa sinh viên toàn đi bán…

Cô cắt ngang:

_ Thôi, chuyện cũ không nhắc tới nữa, các em làm việc thật tốt là đã giúp đỡ chị rất nhiều rồi.

Ngọc và Hạnh cùng gật đầu lia lịa:

_ Vâng, em rõ rồi! Chị Nguyên Nhược!

Đúng, là Nguyên Nhược. Người đứng đầu tổ chức Phoenix từng làm mưa làm gió trên giang hồ năm

xưa, giờ cô đã ở đây, làm chủ cửa hàng café này, làm mẹ.

Cô ngồi xuống ghế, nhìn vào đứa bé mình ẵm trong lòng, Linh Mai rất giống bố nó… Đình Phong…

Hạnh lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô:

_ Chị, em làm cho chị một cốc sinh tố xoài nhé?

Nguyên Nhược cười:

_ Cảm ơn em.

Chỉ một lát sau, Hạnh

bê một ly sinh tố xoài được trang trí rất đẹp với những lát chanh mỏng

gần thành ly và chiếc ống hút xoắn màu xanh nhạt. Hạnh đặt ly sinh tố

lên bàn, đưa tay xoa đầu Linh Mai:

_ Nhóc này càng ngày càng xinh!

Nguyên Nhược đưa Mai cho Hạnh ẵm, nhẹ nhàng uống một ít sinh tố, khen:

_ Em ngày càng lên tay rồi đấy Hạnh!

Hạnh cười khanh khách:

_ Nhờ công chị chỉ bảo mà, em không lên tay sao được.

Nguyên Nhược cười cười, đưa mắt nhìn quanh quán, đã hơn 1 năm rồi, không, là gần một năm rưỡi, sau cái ngày ấy…

***

Hơn 1 năm về trước…

Nguyên Nhược chạy như

điên trong màn mưa đêm. Mưa rất to, đập vào người đau rát, đầu cô đã

nhức buốt và nóng ran do dính mưa quá nhiều, chân tay đã bủn rủn nhưng

cô vẫn cố chạy, chỉ để tìm kiếm hình bóng một người con trai mà trong

suốt thời gian qua cô đã không phút giây nào quên được…

Cuối cùng, cô đã tìm

thấy anh – Đình Phong. Anh ngồi cạnh một gốc cây, ôm chặt một người đàn

ông trung niên đã chết, bên cạnh là một khẩu súng lục. Anh, người đàn

ông ấy lại một lần nữa khóc trước mặt cô…

Cô bước từng bước chậm rãi về phía anh, anh giật mình, vớ lấy khẩu súng, chĩa về phía cô hét lên:

_ Ai????

Cô vội kêu lên:

_ Em, là em mà!!

Anh nhìn cô chằm chằm, rồi cười phá lên:

_ Em? Ý cô là gì?

Nguyên Nhược? Người yêu cũ của tôi? Đường Vi Lam? Kẻ đứng đầu một tập

đoàn toàn những con quái vật? Hay là kẻ đứng sau vụ giết cha tôi???? Cô

nói xem!!! Cô là ai!! Là cái gì!!! Là nghiệp chướng trong cuộc đời

tôi????

Cô im lặng, cúi mặt

xuống , những sợi tóc mái ướt đẫm nước bết lại với nhau che đi đôi mắt

cô, mưa vẫn cứ ào ào trút xuống, thật lạnh…

Anh ngừng lại một chút, nhìn cô rồi lại nói:

_ Cô có biết không?

Cha rất yêu tôi, tôi là niềm tự hào của cả đời ông ấy. Ông ấy không từ

chối tôi bất cứ điều gì, cha chỉ có một nguyện vọng duy nhất là tôi kế

thừa nghiệp của ông, và tôi cũng luôn cố gắng đứng đầu trong mọi lĩnh

vực để làm ông vui lòng. – giọng anh cao lên - Thế nhưng tôi lại đi yêu

một trong những kẻ đứng đầu danh sách đen mà FBI cần loại bỏ. Lần đầu

tiên, tôi làm cha thất vọng. Nhưng cha vẫn không quát mắng, chán ghét

tôi mà cha chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Đến tận lúc chết, ông vẫn không hề

oán hận tôi. – đột nhiên, tiếng anh trở nên khan khan, đầy tức giận -

Vậy mà cô! Có thể đang tâm ra lệnh cho người ta đi giết hại một người

tuyệt vời như thế, cô có còn là con người không???? HẢ!?! Cô trả lời tôi đi xem nào!!

Nguyên Nhược ngẩng đầu lên, nói với Đình Phong:

_ Tôi không hề ra lệnh giết cha anh. Tôi không hề biết có chuyện đó, vừa nghe tin tôi chạy ngay đến đây.

Đình Phong cười nhạt:

_ Vậy à? Cô là kẻ đứng đầu mà không biết à? Chúng tự tiện ra tay à? Cô có biết là cô nói dối

chướng tai đến thế