
ả người, chúng nói thế có nghĩa là chúng có bằng chứng ư? Bằng chứng gì? Ở đâu? Đầu óc tôi một lần nữa quay cuồng trong suy nghĩ. Tôi không biết mình đã ra khỏi đồn công an bằng cách nào, bên tai chỉ
còn lại câu nói quen thuộc của anh công an: “Hãy tin tưởng ở chúng tôi.”
Tôi không vội trở về nhà mà đi qua nghĩa trang thăm Trinh. Mua cho nó
một ít hoa quả, một bó hoa hồng nhung, thắp cho nó mấy nén nhang rồi
ngồi phủ phục ngay dưới chân mộ. Tôi dựa cả người mình trên tấm đá lát
lạnh lẽo trên mộ và tưởng tượng như đây chính là bờ vai mềm mại ấm áp
của Trinh. Những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua đối với tôi như một
cơn ác mộng vô cùng đáng sợ. Vì sao họ lại không tha cho tôi chứ? Vì sao họ không để chúng tôi được sống yên ổn, sao cứ muốn cướp đi tất cả? Đó
gọi là cuộc sống à?
Cúi nhìn di ảnh của Trinh, nụ cười của nó rạng ngời như nắng mùa xuân
khiến tôi cảm thấy bình yên vô cùng. Tôi tự hỏi nếu như Trinh còn sống
thì sao? Có phải là nó sẽ phải chịu những gì tôi đã và đang phải chịu
đựng không? Và có thể nào vì Bo mà Trinh sẽ quay về bên Hải không? Tôi
chợt nhận ra rằng tôi đang sống thay cho cuộc đời của Trinh, chịu đựng
thay tất cả. Cường nói đúng, tôi đang phải gánh chịu hậu quả mà người
khác để lại, nhưng có sao đâu, tôi tự nguyện cơ mà. Dù có thế nào thì
cũng là tôi tự gánh lấy, chẳng liên quan gì đến ai. Nhưng mà nếu như
không có Bo thì sao? Nếu như Trinh không chết? Có lẽ tôi vẫn sẽ là tôi,
không cần sống thay ai cả, vẫn sống cuộc đời của chính mình, tiếp tục
với tình yêu, hạnh phúc của riêng mình. Có lẽ tôi sẽ chờ được Cường trở
về, có thể thoái mái nói “Em vẫn chờ anh, vẫn nhớ anh, vẫn yêu anh.” Có
thể chúng tôi đã cưới nhau, cũng có thể chưa, nhưng chúng tôi vẫn cứ yêu nhau như thế. Anh chắc chắn không nhìn tôi bằng ánh mắt xa lạ mà sẽ
cười với tôi dịu ngọt. Có thể tôi sẽ rất hạnh phúc bên anh, cũng có thể
sẽ chia tay. Nhưng tôi vẫn sống bằng cuộc đời của chính tôi, dù đau khổ
hay vui sướng, dù từ bỏ hay không thì vẫn là cuộc đời của tôi. Vậy mà
tôi đã sống thay Trinh, thật là thế! Nhưng tôi sẽ chẳng đời nào hối hận
cả, vì tôi có Bo và từng có một người bạn như Trinh, một người có thể vì tôi mà ngay cả khi nguy hiểm nhất vẫn nghĩ cho tôi, chỉ thế thôi cũng
đủ để tôi hi sinh rồi. Tất cả đều là số phận, sẽ chẳng ai có tất cả,
cũng chẳng ai mất tất cả, tôi vẫn luôn ghi nhớ điều đó và tôi sẽ không
để mất Bo như từng để mất Trinh.
Bỗng nhiên tôi nhìn thấy Trinh hiện ra ngay trước mắt, nó mặc bộ váy màu trắng vào hôm nó mất. Trinh vẫn đẹp lắm, lung linh huyền ảo giữa không gian quạnh vắng, đẹp một cách kỳ diệu và tinh khôi, mái
tóc dài đen nhánh, làn da trắng dường như trong suốt. Nó cười với tôi,
nắm lấy bàn tay tôi mà nói: “Cảm ơn mày nhé Vân, mấy năm qua mày vất vả
vì Bo quá. Bo ngoan lắm, tao không biết phải làm sao để báo đáp công mày nuôi nấng Bo. Tao biết mày mệt mỏi lắm rồi, đừng tự gồng mình chống đỡ
nữa, tao không thích đâu. Nếu cảm thấy không chịu đựng được nữa thì hãy
buông tay và đi tìm hạnh phúc của riêng mày. Mày giúp tao thế là quá đủ
rồi. Hãy sống cuộc sống của mày đi.”
Tôi vội vàng nắm lấy tay Trinh, sợ nó sẽ như làn gió mà bay mất: “Không, Bo là con trai chúng ta mà. Hãy nói cho tao biết tao phải làm gì, chỉ
đường cho tao, tao không thấy gì cả, mù mịt lắm. Tao sợ, rất sợ Trinh
à!”
“Đừng khóc.” Trinh đưa tay vuốt khẽ mặt tôi, bàn tay nó lành lạnh nhưng
cõi lòng tôi lại ấm áp. “Mọi chuyện sẽ qua. Hãy tin vào người mà mày tin tưởng, hãy nắm lấy bàn tay người đó. Tao có thể nhìn ra người đó sẽ
mang đến hạnh phúc cho mày.”
“Tao không thấy ai cả. Tao hoang mang lắm!”
“Người đó ở ngay bên cạnh mày thôi. Cố lên Vân!”
Rồi Trinh đứng lên, quay bước đi vào vùng sương khói trắng mịt mùng, đi
xa mãi, xa mãi, tôi gọi thế nào nó cũng không quay lại. Muốn đuổi theo
nhưng đôi chân lại không sao nhấc lên được.
“Vân! Vân! Tỉnh dậy đi!”
Tôi mở choàng mắt ra, ngơ ngác nhìn thì thấy anh Trí đang ngồi bên cạnh.
“Sao em lại ngủ ở đây? Về nhà thôi.”
Thì ra tôi đã nằm trên mộ Trinh mà ngủ thiếp đi, tất cả chỉ là mơ, nhưng sao giấc mơ ấy lại thật đến thế? Từng lời nói, cử chỉ của Trinh tôi còn nhớ như in, thậm chí…tôi nhận ra rằng mình thực sự đã khóc.
“Em mơ thấy gì mà khóc thế này?” Anh Trí quan tâm hỏi, lau đi những giọt nước mặt còn vương *** trên má tôi.
Tôi nở một nụ cười gượng gạo: “Không sao đâu ạ! Chỉ là một giấc mơ.”
Chuyện tâm linh vốn là thứ rất hư ảo, nhưng chẳng lẽ Trinh thực sự đã
hiện về với tôi? Thế nào cũng được, là thật hay chỉ là mơ thì nó cũng đã truyền thêm cho tôi một chút sức mạnh. Mọi chuyện sẽ qua.
“Em đến gặp phía công an sao rồi?” Anh Trí vừa dìu tôi đứng dậy vừa hỏi.
Tôi không nhìn anh, trả lời: “Mọi chuyện ổn cả ạ! Anh đừng lo. Sao anh lại biết em ở đây?”
“Ổn cả? Có mỗi chuyện em bị đổ oan thôi chứ gì? Khi anh nghe tin dữ, anh liền đi tìm em, thì ra em ở đây.”
Tôi giật mình ngẩng đầu nhìn anh, thì ra anh đã biết cả. Tôi tự cười
mình nhưng lại không dám nói gì với anh. Anh lo cho tôi như thế là đủ
rồi, tôi không muốn nợ