
đây là mẹ anh.”
“Mẹ…” Lâm Duyệt mỉm cười không được tự nhiên gọi một tiếng.
Rốt cục biết Mạc Lặc Nghị Phàm vì sao lại là con lai. Vị phu nhân trước mắt này đúng là nữ nhân Trung Quốc nữ, vừa nói một tràng tiếng Trung
Quốc rất chuẩn nha.
“Ôi…, tiểu nha đầu bộ dạng thật khá nha.” Phu nhân cười nói,
có lẽ là ở đây khó được nhìn thấy một người có cùng quê hương, bởi vậy
phu nhân vừa nhìn thấy Lâm Duyệt liền cảm thân thiết.
Lâm Duyệt nhìn thấy phu nhân nhân rốt cục cũng nở nụ cười,
tảng đá lớn trong lòng rốt cục mới buông xuống, xem ra là nàng suy nghĩ
nhiều quá. Phu nhân nhà hào môn không phải là khủng bố như vậy. Vị phu nhân
trước mặt này trông có vẻ cũng không khó ở chung, cũng không biết những người
trên dưới thì thế nào.
“Bà nội…” Tiểu Thư Tình ở trong tay Mạc Lặc Nghị Phàm ý
bảo hắn thả xuống thoải mái hô, một chút cũng không lo lắng bà bà này không
thích nó nha, ở trong trí nhớ của nó, còn chưa có ai mà không thích nó nha.
Quả nhiên, trên mặt phu nhân nhân vui vẻ hẳn lên, ở trước mặt
tiểu Thư Tình ngồi xổm xuống, đánh giá nó, sau đó… Đem nó ôm vào trong ngực.
“Nghị, mau dẫn Duyệt Duyệt vào đi thôi, tới chỗ Cameron
phu nhân nơi đó một chuyến trước, sau đó về phòng nghỉ ngơi một chút.” Phu nhân
nhân mỉm cười nói, ôm tiểu Thư Tình hướng trong phòng đi đến.
Lâm Duyệt sửng sốt, Cameron phu nhân không phải là bà ấy sao?
Thế là thế nào? Mạc Lặc Nghị Phàm lôi kéo người đang sững sờ là nàng đi theo
phía sau phu nhân vào nhà, mặt không chút thay đổi nói: “Không cần, con cho là
không cần thiết”
Phu nhân quay đầu, bất đắc dĩ thở dài, trấn an nói:
“Ai…, Nghị, tuy rằng hiện tại con là chủ gia đình, nhưng là Cameron phu nhân dù
sao cũng là trưởng bối, con đã trở lại theo lý thì nên đến chỗ bà ấy chào hỏi
một chút, chỉ cần chớ chọc bà ấy mất hứng thì tốt rồi.”
“Ân, buổi tối con đi là được chứ.” Mạc Lặc Nghị Phàm
nói, đoàn người đi lên lầu hai, Mạc Lặc Nghị Phàm mang theo Lâm Duyệt trở lại
căn phòng ngủ cực nhỏ của bản thân. Nhìn ra được, phòng vừa quét tước quá một
lần, lái xe đem đồ đạc bỏ ở trong phòng xong, liền lui xuống.
“Nghị, Duyệt Duyệt, nếu cần gì cứ nói, sai người hầu đi làm,
chờ các con nghỉ ngơi xong rồi chúng ta lại nói chuyện.” Phu nhân nhân đứng ở
cửa săn sóc nói: “Tiểu Thư Tình ta ôm đi trước, đỡ phải để nó quấy rầy các con
nghỉ ngơi.”
“Cám ơn mẹ.” Lâm Duyệt lễ phép nói, đối mặt với vị phu nhân
khách khí như vậy trong lòng cảm giác thật là không được tự nhiên. Người
có tính cách giống như nàng, lại có thích hợp ứng phó với người xảo quyệt
hơn.
Lâm Duyệt rốt cục có cơ hội mở miệng nói chuyện, nhìn Mạc Lặc
Nghị Phàm tò mò hỏi: “Nghị ca ca, Cameron phu nhân không phải là mẹ anh sao? Vì
sao…”
Mạc Lặc Nghị Phàm ngồi xuống sô pha, uống một ngụm trà
do người hầu mang đến, có chút không tình nguyện mở miệng nói: “Mẹ anh là vợ
thứ ba của ba anh, chỉ có vợ cả mới có tư cách được gọi là Cameron phu
nhân, hiểu không?”
“Thế nào có cảm giác giống như người cổ đại vậy?” Lâm Duyệt
kinh ngạc theo dõi hắn, hỏi: “Đây không phải là vi phạm luật hôn nhân sao? Ở
Anh quốc như vậy cũng không hợp pháp nha!” Tuy rằng luật pháp Phương Tây khá
cởi mở, nhưng là sớm đã thcự thi chế độ 1 vợ 1 chống mà?
“Pháp luật thứ này chỉ có thể áp chế cho người bình thường,
người có chút tiền cũng chỉ là vô dụng thô.” Mạc Lặc Nghị Phàm lạnh lùng cười
nói.
“Đối với Cameron tiên sinh là vô dụng, vậy đối với anh khẳng
định cũng vô dụng đúng hay không? Không phải anh đang muốn cưới tam cung
sau đó luân phiên ân sủng mấy vị tiểu thê thiếp chúng tôi đó chứ?” Lâm Duyệt
bĩu môi la lớn tiếng. Cameron gia tộc là đại gia đình, nếu pháp luật pháp cũng
phải nể mặt bọn họ, vậy đương nhiên cũng sẽ nể mặt Mạc Lặc Nghị Phàm! Nàng mới
không cần làm tiểu thiếp cho người ta đâu!
Mạc Lặc Nghị Phàm cười một tiếng, ở trên mũi của nàng
nhéo một cái, nói: “Mới một phòng cũng đủ tra tấn anh đến điên rồi, còn dám ba
phòng?” Lần lượt mất tích, lần lượt tìm kiếm, hắn chỉ còn thiếu chút nữa
bị nàng đùa chết mà thôi.
“Ai biết anh ở trước em có từng cưới hay chưa, nếu quả
có anh nhất định phải chết! Em… Em…” Lâm Duyệt ‘Em’ nửa ngày, cũng không có
nghĩ ra được bản thân có thể thế nào, đánh hắn hay là giận hắn? Tựa hồ bản thân
đều không chiếm được tý lợi thế nào nha.
“Em làm cái gì?” Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy nàng, cười tà nói.
“Em cũng muốn tìm cho tiểu Thư Tình tìm vài người ba ba
đi.” Bị buộc đến đường cùng Lâm Duyệt thốt ra mấy lời này, tức giận nhìn
khuôn mặt đáng đánh đòn của Mạc Lặc Nghị Phàm. Quả nhiên, trên khuôn mặt tà ác
lãnh đạm của Mạc Lặc Nghị Phàm, bỗng nhiên tràn ngập phẫn nộ, tóm lấy cằm
dưới của nàng: “Em dám tìm thử xem?”
“Anh dám em liền dám.” Lâm Duyệt không sợ chết trả lời.
“Em yên tâm, anh sẽ không để cho em có cơ hội tìm người thứ
2, thứ 3.” Mạc Lặc Nghị Phàm hừ hừ nói, bởi vì hắn chưa từng có dự tính
tìm người thứ 2, thứ 3. Trong lòng hắn, vĩnh viễn đều chỉ có một mình Lâm
Duyệt.
Lâm Duyệt nghe hắn nói như vậy, hắc hắc nở nụ cười, lập tức
nghiêm trang hỏi: “Vậy còn Cameron ph