
hạy tiến
vào, đứng ở dưới chân Mạc Lặc Nghị Phàm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn cho hắn kiểm
tra.
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn thoáng qua Lâm Duyệt, thấy nàng đã ăn no, từ trên ghế
đứng lên dắt tay tiểu Thư Tình: “Ngoan, chúng ta đi thôi.”
“Tốt nga, rốt cục có thể đi rồi! Mẹ, mẹ nhanh chút nha!” Tiểu Thư Tình hưng
phấn sôi nổi rộn lên, một bên quay đầu hướng Lâm Duyệt vẫn đang ngồi yên tại
chỗ ngoắc ngoắc tay.
Lâm Duyệt lấy lại tinh thần, cuống quít đứng lên theo đi lên, nhìn tiểu Thư
Tình một mặt hưng phấn, không biết vì sao, lòng của nàng lại nháy mắt dâng lên
một trận chua xót.
Nguyên bản nàng tưởng rằng tiểu Thư Tình nhất định là đứa nhỏ hạnh phúc nhất
trên thế giới, không nghĩ tới. . . .
Mà chính nàng rất rõ ràng, vui vẻ nhất thời này cũng không thể vĩnh cửu đem đến
cho tiểu Thư Tình, bởi vì căn bản nàng không phải thiếu phu nhân của nơi này,
lại càng không là mẹ của tiểu Thư Tình, này hết thảy. . . Đều là hiểu lầm mà
thôi!
Lần này Mạc Lặc Nghị Phàm không cho kêu lái xe, vừa kéo ra cửa xe, tiểu Thư
Tình liền giống như một con cá chạch tức tốc chạy đi vào, vô cùng cao hứng ngồi
yên ổn.
Lâm Duyệt nhìn Mạc Lặc Nghị Phàm liếc mắt một cái, chần chờ hai giây sau, cúi
người chui vào.
“Con muốn mẹ ôm một cái.” Tiểu Thư Tình mon men leo lên trên
đùi Lâm Duyệt, Lâm Duyệt ôm lấy thân mình nho nhỏ của nó, nhìn theo Mạc Lặc
Nghị Phàm từ phía sau lên xe nói: ” Bây giờ chúng ta đi vui vẻ thế giới sao?”
Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn nàng liếc mắt một cái, hỏi: “Thế nào? Em không muốn đi?”
Vừa nói chuyện vừa khởi động động cơ, xe chậm rãi ly khai khỏi tòa nhà lớn
“Không, không phải.” Lâm Duyệt lắc đầu, hắc hắc cười nói: “Tôi chỉ là cảm thấy
có điểm là lạ, đi theo anh đến chơi ở vui vẻ thế giới . . . . . . . . . . . .
hắc hắc. . . . . . . . .”
Một nam nhân đẹp đến yêu mị, chủ tịch Thụy Ca tập đoàn , trời ạ! Nàng không là
đang nằm mơ đi? Nếu đúng là mơ, thì giấc mơ này cũng quá dọa người đi!
“Theo anh đi, khiến em khó chịu như vậy sao” Mạc Lặc Nghị Phàm thông qua kính
chiếu hậu nhìn nàng liếc mắt một cái, có chút bất mãn mở miệng nói. Hắn đáng sợ
như vậy sao? Tự cảm thấy là đủ ôn nhu đối với nàng nha.
“Kỳ thực cũng không có.” Lâm Duyệt xấu hổ cười cười, không biết nên nói cái gì,
nàng tiếp tục ôm tiểu Thư Tình ghé vào bên cửa sổ, thưởng thức biển lớn ngoài
cửa sổ.
biển lớn mênh mông bát ngát kia, xinh đẹp làm cho người ta choáng váng hoa mắt,
đây thật sự là một nơi xinh đẹp, nếu khai phá thành khu du lịch nghỉ mát gì đó,
khẳng định sẽ rất được chào đón đi.
“Nghị ca ca, vì sao anh lại lựa chọn ở nơi này?” Lâm Duyệt quay đầu lại, tò mò
nhìn người đang mím chặt môi, đang nghiêm túc lái xe Mạc Lặc Nghị Phàm nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm vẫn như cũ nhìn chằm chằm con đường biển phía trước , cẩn
trọng khống chế tay lái, nói: “Bởi vì chờ đợi một người con gái xuất hiện, nên
mới ở lại Trung Quốc, ở tại chỗ này.”
Bốn năm trước, sau khi Lãnh Phong biến mất, hắn tự do, ban đầu là tính quay về
Anh quốc kế thừa sự nghiệp của gia tộc, từ đó ở lại Anh quốc, cũng không nghĩ
đột nhiên xuất hiện một người con gái kì dị, xâm nhập cuộc sống của hắn, làm thay
đổi tất cả kế hoạch của hắn!
Mà người con gái kia, đem cuộc sống của hắn phá thành một trận ma loạn xong,
lại biến mất như không khí.
Lâm Duyệt sửng sốt một chút, kinh ngạc nhìn sườn mặt hoàn mĩ của hắn, trong lúc
nhất thời không biết nên đáp lại hắn thế nào. Bởi vì một người con gái? Không
cần nghi ngờ, người con gái kia khẳng định là mẹ tiểu Thư Tình.
Điều khiến nàng kinh ngạc là, người đàn ông lạnh lùng cao quý trước mắt này, cư
nhiên lại bởi vì một người con gái mà dừng chân ở lại, đau khổ tìm kiếm. Nam
nhân như vậy, làm cho người ta cảm động, làm cho người ta si mê.
“Dường như người con gái kia rất quan trọng đối với anh , hắc hắc không phải
anh cũng đem tôi nhầm thành cô ấy hay sao. . . . . . ha ha tôi ngủ. . . . . . .
. , đến nơi nhớ gọi tôi.” Hướng lưng ghế dựa vào, hai mắt nhắm lại, giả bộ bắt
đầu ngủ.
Không khí bên trong xe có chút ngưng trọng, Lâm Duyệt căn bản không biết nên
ứng phó như thế nào đi, biện pháp tốt nhất đó là giả bộ ngủ. Nàng thà rằng tình
nguyện hắn cứ giống như bình thường, lạnh lùng, đáng giận. . . .
Xe dừng ở cửa lớn của Thế giới vui vẻ, Lâm Duyệt liền nhảy
xuống xe nhanh chóng chạy tới mua phiếu, vì là ngày nghỉ, bên trong tương đối nhiều
người. Bản thân Mạc Lặc Nghị Phàm thực vô cùng chán ghét đến những nơi đông
người hỗn độn như thế này, nhưng là vì muốn cho con gái yêu vui vẻ, hắn đành
phải cau mày đến đây.
Nhưng Lâm Duyệt thật ra lại rất thích và luôn mơ ước tới những nơi như thế này,
nhưng vì không trả nổi vé vào cửa nên đành đứng ngoài, trời sinh đã thích vui
chơi nàng nhanh chóng hòa nhập vào đoàn người vui nhộn.
Trình độ ngây thơ một chút cũng không kém so với tiểu Thư Tình, tựa như đứa nhỏ
vui vẻ chạy xuyên vào trong Thế giới vui vẻ.
“Mẹ, con muốn đi chơi cái kia!” Tiểu Thư Tình chỉ vào vòng xoay tròn ngựa gỗ
phía trước lớn tiếng nói.
“Được, lập tức đi thôi.” Lâm Duyệt dắt tay nhỏ bé của nó