
ười an ủi nói: “Thư Tình ngoan, về
sau có thời gian mẹ sẽ đi thăm con, được không?” Nàng vẫn vô cùng thích tiểu
Thư Tình, cũng có chút không nỡ, nhưng là, không thể bởi vì không nỡ mà đánh
mất quy củ?
“Ba ba ——.” Tiểu Thư Tình chuyển hướng Mạc Lặc Nghị Phàm cầu xin giúp đỡ, hi
vọng hắn có thể làm chủ, đem mẹ mang về nhà. Mạc Lặc Nghị Phàm sủng nịch vỗ vỗ
bàn tay nhỏ bé của nó, nhìn liếc mắt một cái người sắp ngủ Lâm Duyệt.
Bỗng nhiên sau đó đem xe chạy đến ven đường vững vàng dừng lại, trải ra một cái
chăn nhỏ ở phía sau xe đắp lên người Lâm Duyệt, cũng ý bảo tiểu Thư Tình không
nên ầm ĩ đến nàng.
Tiểu Thư Tình ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ tới khi thấy rõ con đường kia đúng là
đường về nhà, rốt cục trên mặt lộ ra tươi cười, không bao giờ nữa lo lắng mẹ sẽ
không cùng mình về nhà.
Xe về tới Ban Sơn biệt thự, sau khi tiểu Thư Tình được nữ giúp việc bế đi rồi,
Mạc Lặc Nghị Phàm ôm lấy Lâm Duyệt đang ngồi ở ghế sau, bế lên phòng ngủ lầu
hai, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường lớn. Cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng, mới
đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Duyệt trực tiếp ngủ từ sẩm tối tới khi trăng lên cao mới tỉnh lại, khi tỉnh
lại nhìn thấy những thứ vô cùng xa hoa này, phòng ngủ xa lạ mà có chút quen
thuộc.
Mặc dù có một chút quen thuộc như vậy, Lâm Duyệt vẫn là vội vàng tỉnh dậy, quan
sát một vòng sau đó mới nhớ tới bản thân mình trước đây đã từng ở trong này ngủ
một lần, phòng ngủ của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Tay nắm chặt, hung hăng gõ lên đầu mình , trời ạ! Nàng thế nào luôn vào lúc bất
tri bất giác mà ngủ trên giường của nam nhân? Hơn nữa một chút cảm giác cũng
không có.
Nàng xốc chăn nhìn bản thân mình một chút, hoàn hảo, quần áo trên người đều còn
mặc y nguyên ở trên người. Coi như cái tên nam nhân sắc quỷ kia còn có chút
lương tâm!
“Mẹ, Thư Tình không có đánh thức mẹ .” Bên giường đột nhiên truyền đến thanh âm
non nớt của tiểu Thư Tình, Lâm Duyệt sửng sốt một chút, xoay qua, lúc này mới
phát hiện ra tiểu Thư Tình đang đứng ở bên giường. Chẳng qua là thân dáng người
‘Cao gầy’ của tiểu Thư Tình kia mặc dù là đứng so với giường cũng không cao hơn
bao nhiêu.
Mà bên chân của nó, là một đống bút sáp màu cùng với một bức tranh giấy.
“Con vẫn ngồi dưới đất vẽ tranh sao?” Lâm Duyệt kinh ngạc nhìn kỹ nó hỏi
Tiểu Thư Tình gật gật đầu, hi hi cười nói: “Thư Tình muốn
cùng mẹ chơi, nhưng là ba ba nói không thể ầm ĩ để mẹ ngủ, mẹ, Thư Tình ngoan
hay không?” Tiểu Thư Tình còn không quên hướng nàng tranh công.
“À, rất ngoan!” Lâm Duyệt một tay đem nó ôm vào trong lòng, ở trên mặt nó hung
hăng hôn một cái, chọc tiểu Thư Tình cười rộ lên một trận khanh khách.
Náo loạn một chút, Lâm Duyệt lại quét mắt nhìn phòng ngủ rộng lớn này , cúi đầu
nhìn chằm chằm tiểu Thư Tình hỏi: “Ba ba đâu?”
Lại đi vào tòa nhà lớn âm trầm này, trong lòng Lâm Duyệt không khỏi có chút ớn
lạnh, bản năng sau khi tỉnh lại đã nghĩ đi tìm Mạc Lặc Nghị Phàm.
“Ba ba đang đánh máy tính.” Tiểu Thư Tình lớn tiếng nói, sẽ không nói đang làm
việc, rõ ràng là nói đang đánh máy tính.
Lâm Duyệt nghi hoặc hai giây, liền phản ứng lại , nhìn nhìn đồn hồ trên tường,
đã hơn mười giờ, trời ạ! Ước chừng nàng đã ngủ bốn tiếng rồi. Ngay sau đó, bụng
đói thầm thì kêu lên.
“Bảo bối mẹ đói bụng, có thưởng cho mẹ chút gì để ăn không?” Lâm Duyệt một mặt
ủy khuất nhìn tiểu Thư Tình, tiểu Thư Tình dùng sức gật đầu một cái, liền nhảy
xuống giường chạy đi ra ngoài.
Ngay sau đó liền nghe được thanh âm của nó từ cách vách truyền đến: “Ba ba, mẹ
tỉnh, mẹ còn nói mẹ đói bụng!”
Lâm Duyệt cả kinh, thế nào cũng không ngờ được tiểu Thư Tình sẽ đi tìm Mạc Lặc
Nghị Phàm báo cáo yêu cầu nho nhỏ của nàng , từ trên giường lớn nhảy xuống mặt
đất, rất nhanh sửa soạn quần áo trên người.
Tiếng bước chân trầm ổn càng ngày càng gần, tim Lâm Duyệt liền theo tiếng bước
chân tới gần mà càng nhảy càng nhanh. Ngay sau đó, thân ảnh suất khí của Mạc
Lặc Nghị Phàm liền xuất hiện tại trước mắt nàng, tiến lên liền cho nàng một cái
hôn nồng nhiệt, lập tức ở nàng bên tai nói: “Em mà không tỉnh lại, anh sẽ đánh
thức em dậy.
“A? Ha ha. . . .” Lâm Duyệt xấu hổ cười gượng hai tiếng, cúi đầu không dám nghênh
diện ánh mắt cực nóng của hắn, gắt gao theo dõi y phục trước ngực hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm khó mới nhìn thấy được bộ dáng yên tĩnh của nàng, cười nhẹ
một tiếng nói: “Em muốn ăn ở trong phòng hay là xuống phòng ăn ở dưới lầu?”
“Kỳ thực điều tôi muốn nhất là về nhà ăn, ha ha, đã trễ thế này, tôi cần phải
trở về.” Lâm Duyệt lại ngẩng đầu lần nữa theo dõi hắn, trong lòng không ôm gì
hi vọng nói ra những lời này.
Nơi này là nhà của hắn, nàng thực không thể lại ở nơi này qua đêm. Bị người ta
biết được nàng chạy đến nhà đàn ông qua đêm, nếu chuyện này truyền đến trường
học thì nguy. Hơn nữa, qua đêm tại chỗ này khẳng định nàng sẽ không ngủ được,
ai biết người đàn ông này nửa đêm sẽ làm ra hành vi không tốt gì với nàng.
Quả nhiên, Mạc Lặc Nghị Phàm không chút nào lo lắng cự tuyệt: “Hôm nay quá muộn
rồi, ngày mai hãy trở về.”
Chỉ lo lấy cớ, hơn nữa là siêu cấp lấy cớ