
tắm, một trận ào ào tiếng nước chảy
từ trong phòng tắm truyền đến.
Lưu Tuyết kích động ngồi cũng không yên, đứng cũng không
được, lúc ẩn lúc hiện ở trong phòng tắm. Từ đầu đến cuối Lâm Duyệt cũng
đều đứng ở cạnh cửa, cúi đầu nhớ về chuyện của Diệp Giai.
Nàng hẳn là nên nói cho Mạc Lặc Nghị Phàm chuyện của
Diệp Giai đi? Nếu nói cho hắn, hắn nhất định sẽ đi tìm kiếm Diệp Giai. Cư
nhiên sau khi gặp gỡ Diệp Tường Phi, tiếp theo sẽ là một trận tranh
đấu quyết liệt đi.
Diệp Tường Phi đã nói rất rõ ràng, nếu cho hắn biết người Diệp Giai yêu là ai, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho đối
phương. Nàng cũng tin tưởng Diệp Tường Phi nhất định nói được làm được.
“Duyệt Duyệt, tổng tài tập đoàn Thụy Ca ở bên trong tắm rửa
nha.” Lưu Tuyết kích động cơ hồ muốn nằm úp sấp lên cửa phòng tắm. Lâm Duyệt
tức giận nhìn cô liếc mắt một cái, nói: “Cậu có thể có chút sĩ diện hay không
vậy, đừng giống với sói xám có được không?”
“Người ta chỉ là vui vẻ chút thôi nha.” Lưu Tuyết gắt giọng.
Thật lâu sau sau, tiếng nước ngừng lại, Mạc Lặc Nghị Phàm chỉ
quấn một cái khăn tắm của Lâm Duyệt đi ra, Lưu Tuyết nhịn
xuống muốn thét chói tai, há hốc miệng tựa như sắp chảy nước miếng
mắt không một giây rời khỏi thân hình cường tráng của hắn.
Lâm Duyệt tuy rằng cũng rất cả kinh khi nhìn thấy Mạc
Lặc Nghị Phàm bán khỏa thân, , nhưng là bởi vì trong lòng có việc, căn
bản không có tâm tư đi cảm phục dáng người đẹp hoàn hảo của hắn.
Mạc Lặc Nghị Phàm không để ý đến ánh mắt si mê của Lưu
Tuyết, bắt lấy cánh tay Lâm Duyệt đem nàng mang nhập trong lòng, ám muội nói:
“Bảo bối, em có nên nghĩ lại chút biện pháp hay không, chẳng lẽ cứ để anh
lõa thể đi ra ngoài sao?”
“A…?” Lâm Duyệt ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tươi cười của
hắn, trong lòng lại là một trận đau đớn, lắp bắp nói: “Tôi… Cái này đi mua quần
áo cho anh.”
“Không cần, bất quá anh không muốn lại nhìn thấy em ngẩn
người.” Mạc Lặc Nghị Phàm vừa dứt lời, cửa liền truyền đến tiếng đập cửa, Lưu
Tuyết chạy đi mở cửa. Vị nam tử ban nãy liền đang cầm quần áo đi đến,
đứng ở trước mặt Mạc Lặc Nghị Phàm cung kính nói: “Thiếu gia, đây là quần áo
của ngài.”
“Được, cậu đi xuống đi.” Mạc Lặc Nghị Phàm phân phó nói, nam
tử gật đầu một cái lui đi ra ngoài.
Mạc Lặc Nghị Phàm trở lại phòng tắm, thay quần áo xong
mới đi ra, vẫn như cũ kiên trì kế hoạch của chính mình nói: “Duyệt Duyệt, chúng
ta cần phải trở về, tiểu Thư Tình một mình ở nhà.”
Hắn biết, chỉ cần nhắc tới tiểu Thư Tình, lòng Duyệt Duyệt sẽ
đột nhiên nhuyễn xuống, sự tình gì cũng đều nguyện ý vì tiểu Thư Tình đi
làm, nhìn ra được , nàng thực yêu nó.
“Cameron tiên sinh, ngài muốn dẫn Duyệt Duyệt nhà
tôi đi đâu? Ngài không thể mang cậu ấy đi.” Lưu Tuyết vội la lên, mê luyến thì
mê luyến, yêu thì yêu. Cuối cùng cũng phải tỉnh táo mới được.
“Về nhà” Mạc Lặc Nghị Phàm ngắn gọn nói.
“Nhà?” Lưu Tuyết nghi hoặc thấp giọng than một tiếng, lập tức
ngẩng đầu nói: “Ngài không cần bắt Duyệt Duyệt đi, bắt cô ấy cũng vô
dụng, căn bản cô ấy lấy không được vòng cổ nha.”
Cô không nghĩ tới là, người vẫn đuổi theo Lâm Duyệt
muốn đòi lại vòng cổ cư nhiên lại là tổng tài Thụy Ca, hơn nữa xem Lâm
Duyệt một bộ ủy khuất bộ dáng đã đủ biết cậu ấy cũng không muốn đi cùng với
Mạc Lặc Nghị Phàm.
Lâm Duyệt cảm kích nhìn cô liếc mắt một cái, hít vào một hơi
nói; “Cameron tiên sinh, anh trở về đi, tôi sẽ không đi theo anh.” Cho dù nàng
đã bắt đầu dần dần yêu thương hắn, yêu thương tiểu Thư Tình, nhưng là
nàng không thể cướp đoạt đi thứ gì đó của người khác nha?
Mạc Lặc Nghị Phàm lần này không có nghe Lâm Duyệt đang nói
chuyện gì, ánh mắt gắt gao nhìn Lưu Tuyết, lạnh giọng hỏi: “Nói cho tôi biết,
vòng cổ ở đâu!”
“Ách…!?” Lưu Tuyết cứng lại, rõ ràng sợ hãi, lại vẫn là
không thể thoát khỏi khuôn mặt khí suất bức người đang trừng lớn mắt của hắn,
cứng họng không nói ra lời.
Lâm Duyệt lại là vì trong lòng căng thẳng, rất nhanh
nhìn về phía Lưu Tuyết đang u mê đến mức đầu óc choáng váng kia,
vội hỏi: “Nghị ca ca, cậu ấy làm sao có thể biết được vòng cổ ở đâu chứ? Anh
đánh giá cậu ấy quá cao rồi, cái kia….”
“Vòng cổ ở dưới chỗ kia.” Mạc Lặc Nghị Phàm cao quý hơn
người tựa như vương tử câu mất hồn vía của Lưu Tuyết. Cô giơ tay chỉ xuống
dưới, ánh mắt vẫn như cũ như cũ nhìn chăm chú vào trên mặt Mạc Lặc Nghị Phàm.
Mặt Lâm Duyệt nóng lên, nháy mắt đã ửng hồng, xấu hổ
lảng tránh ánh mắt hút hồn của Mạc Lặc Nghị Phàm . Trong lòng lại một
trận cuồng khóc đứng lên, con ranh đáng chết kia cư nhiên lại phạm tội háo sắc, thật sự là không nên a…!
Mạc Lặc Nghị Phàm kinh ngạc nhìn chằm chằm Lâm Duyệt, vòng cổ
cư nhiên thật sự ở trên người nàng?! Nhưng là vì sao nhiều người như vậy đang
âm thầm tìm kiếm đều không có tìm thấy?
Đem khiếp sợ trong đáy mắt che dấu rất khá, Mạc Lặc
Nghị Phàm lại đem ánh mắt quay lại trên mặt Lưu Tuyết, đối cô ta lộ ra
một nụ cười nhàn nhạt tà mị cười nói: “Dưới lầu?”
Lưu Tuyết gật đầu, lăng lăng mở miệng nói: “Ở chỗ chủ cho
thuê nhà đó.”
ý cười trên khóe miệng Mạc Lặc Nghị Phàm chậm rãi nhạt
đi, sa