
u đó xoay người, bước dài chân hướng cửa đi đến, cùng
thời gian lấy ra microphone, đối với ai đó phân phó gì đó.
Lâm Duyệt đứng ở tại chỗ vẻ mặt đỏ bừng cuống quít đuổi theo,
hai bước bằng ba bước đi sát theo phía sau Mạc Lặc Nghị Phàm, vội vàng biện
giải nói: “Nghị ca ca, tôi không phải cố ý lừa gạt anh, là do tôi không
biết Lưu Tuyết lại dùng để gán nợ tiền thuê nhà….”
Nàng nói thực vội, bởi vì không muốn Mạc Lặc Nghị Phàm cho
rằng nàng là kẻ nói dối, nói dối thì phải che dấu, còn đây là nói dối giả bi ai
nha! Nàng cứ vậy mà đem dồn chính bản thân mình vào đường cùng. Chẳng qua là
không có để ý tới đã đi tới bậc thang nha.
Mạc Lặc Nghị Phàm tiếp tục vòng qua hành lang nhỏ
hẹp, nghe nàng biện giải lý do với bản thân mình, Lâm Duyệt lại tưởng rằng hắn
căn bản sẽ không tin bản thân mình tiếp tục lớn tiếng mà vội vàng giải thích
nói: “Nghị ca ca, anh có đang nghe tôi nói chuyện chứ? Tôi đã đi thử mấy lần để
đòi lại, nhưng là chủ cho thuê nhà không chịu cho, tôi….”
“A…!” Lâm Duyệt kinh hô một tiếng, một đầu chui vào trong
lòng Mạc Lặc Nghị Phàm, mũi nàng sinh đau. Chán ghét, đi đường liền cứ
vậy mà đi thôi, làm sao lại đột nhiên dừng lại! Nàng càng không ngừng ở trong
lòng thấp rủa nói.
Mạc Lặc Nghị Phàm thuận thế ôm lấy nàng, nhìn xuống nàng ôn
nhu nói: “Cẩn thận một chút.”
“Ách…, cám ơn.” Lâm Duyệt cuống quít từ trong lòng hắn lùi đi
ra, không được tự nhiên cười gượng một tiếng, vì đứng ở bậc thang cao
nhất , muốn lảng tránh ánh mắt đầy ma lực của hắn thì quả là khó khăn,
đành phải gục đầu xuống.
“Em đừng khẩn trương, anh sẽ không bởi vậy mà trách em.” Mạc
Lặc Nghị Phàm tà ác đánh giá nàng, lại cười nói, dù sao nàng cũng không phải cố
ý. Nguyên nhân rốt cuộc, hẳn là trách hắn mới đúng, là hắn không cẩn thận đánh
mất nàng, khiến nàng phải trải qua cuộc sống thiếu thốn khốn cùng này.
Lâm Duyệt ngóng nhìn hắn thật lâu, bất đắc dĩ cũng cười cười.
Nàng không sợ hắn quát nàng, nàng lo lắng là, hắn sẽ cho rằng nàng là một kẻ
thích nói dối, một cô gái không thành thực.
Không biết từ lúc nào thì bắt đầu, nàng trở nên để ý đến
cái nhìn của Mạc Lặc Nghị Phàm đối với bản thân nàng như vậy, tựa như
không biết bản thân nàng từ khi nào thì đã yêu thương hắn.
Hai người tương đối trầm mặc, thẳng đến khi Lưu Tuyết đuổi
kịp tới nơi mới hồi phục lại tinh thần, xoay người tiếp tục hướng dưới
lầu đi đến.
Đại sảnh lầu một,, chủ cho thuê nhà cũng không có ngồi ở trên chiếc ghế mà hắn ta luôn ngồi, Lâm Duyệt có chút lo lắng kéo kéo góc
áo Mạc Lặc Nghị Phàm, khuyên nhủ: “Nghị ca ca, hay là thôi đi, tên lợn béo kia
sẽ không đưa vòng cổ trả lại cho anh đâu, hơn nữa… ông ta cũng có nhiều chân
tay…”
“Ai u!” Một tiếng kêu đột nhiên vang lên, cùng với đó
là một tiếng ‘Phanh’ chấn động, tên chủ cho thuê nhà béo ú, giống
như xác con lợn chết ngã sóng xoài dưới chân Lâm Duyệt cùng Mạc Lặc Nghị Phàm
còn có Lưu Tuyết, đánh gãy những lời mà nàng đang định nói tiếp.
”Má ơi! Một đống thịt thật lớn nga!” Lưu Tuyết lùi về
sau từng bước, oa oa kêu lên.
Vài vị nam tử tinh tráng kéo tên chủ cho thuê nhà ra phía sau
xong liền đứng thẳng tắp ở phía sau hắn, chờ Mạc Lặc Nghị Phàm xử lý. Ngoài cửa
vài người bảo vệ một bộ rất nóng lòng muốn vào thử sức mạnh, lại không ai
dám vào, tựa hồ như đều bị những người mặc danh kỳ diệu này dọa đến.
Chủ cho thuê nhà chật vật từ trên mặt đất ngồi
dậy, hoảng sợ nhìn nhóm người này lắp bắp nói: “Các người… Các người là loại
người nào? Đến đây gây sự hả?”
Khi ánh mắt đảo qua Lâm Duyệt , trừng mắt với nàng:
“Duyệt Duyệt, người là do cô mang đến?”
“Đúng vậy, chính là tôi ” Lâm Duyệt nhìn tình thế tựa hồ rất
tốt, cũng không phải lo lắng Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ bị chủ cho thuê nhà xử
lý nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn tươi rói, vỗ bộ ngực khí thế bồng bột nói. Lập
tức quay đầu nói với Mạc Lặc Nghị Phàm: “Nghị ca ca, vòng cổ chính là bị
tên lợn giống này lấy đi, hắn nói với tôi phải đem….Mấy chục vạn tới “
“Ít nhất ba mươi vạn!” Lưu Tuyết ở một bên phụ họa hoa
chân múa tay nói. Rốt cục bản thân cũng có thể ra oai rồi, ha ha cảm giác này
thấy mình giỏi quá, nhìn đến bộ dáng chủ cho thuê nhà cuộn tròn trên mặt đất
lại càng thích, hận không thể xông lên dùng hai chân mà đá hắn.
“Hắn còn nói nếu như mang không đủ số tiền đó, liền hầu
hắn ngủ một đêm, nếu không sẽ không trả vòng cổ cho tôi…” Lâm Duyệt liều mạng
gật đầu, e sợ thiên hạ không loạn ôm chầm lấy cánh tay Mạc Lặc Nghị Phàm ngẩng
khuôn mặt nhỏ nhắn: “Nghị ca ca, hắn muốn vợ của anh hầu hắn ngủ một đêm, ôi,
chuyện này tôi phải nuốt giận vào trong, chẳng lẽ anh cũng nuốt trôi sao?”
“Uy, cậu nói cái gì mà vợ người ta nha?” Lưu Tuyết thét to,
thật là không thích nghe Lâm Duyệt nói như vậy. Chủ cho thuê nhà cũng một
mặt nghi hoặc nằm ở trên đất, run run đoán bang phái này ở đâu mà tới.
“Anh cũng nuốt không trôi nha” thanh âm quỷ mị của Mạc
Lặc Nghị Phàm vang lên, lời còn chưa dứt, vài tên nam tử liền lại là một trận
tay đấm chân đá, chủ cho thuê nhà cũng lại lần nữa kêu lên như lợn chọc tiết
Cuồng diễn sau một