Polly po-cket
Người Mẹ Vị Thành Niên

Người Mẹ Vị Thành Niên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328282

Bình chọn: 9.5.00/10/828 lượt.

y trước… Ai… Đau, đau quá.” Lâm Duyệt oa

oa gọi bậy đem cánh tay nhỏ nhắn của mình thoát khỏi ma trảo của hắn.

Mạc Lặc Nghị Phàm buông nàng ra, nghiêm trang nói: “Mau thu

thập một chút, chúng ta chuẩn rời đi.” Nói xong bản thân cũng hướng phòng tắm

đi đến, bắt đầu rửa mặt chải đầu.

Lâm Duyệt đi theo phía sau hắn, đứng ở ngoài cửa phòng tắm

hỏi: “Nghị ca ca, chúng ta trở về sao? Kỳ thực tôi có thể xin nghỉ một

ngày.” Ý tứ của nàng thực rõ ràng, nàng còn muốn ở xung quanh chơi một vòng

nữa, còn có nhiều chỗ chưa tới chơi mà..

“Đúng vậy, đúng vậy ! Con cũng muốn ở lại chơi một

ngày.” Tiểu Thư Tình ở một bên hoa chân múa tay vui sướng ồn ào, chỉ cần không

phải mỗi ngày buồn bực ở tại tòa nhà lớn kia, ở đâu cũng tốt. Nhưng lại

còn có thể cùng ba ba và mẹ chơi, đây là cuộc sống mà nó thích nhất!

“Em yên tâm, anh đã xin nghỉ phép cho em rồi.” Mạc Lặc Nghị

Phàm cũng không quay đầu lại nói, Lâm Duyệt trong lòng vui vẻ, cả kinh kêu lên:

“Thật sự? Nghị ca ca thật tốt, ân… Đúng rồi, một hồi chúng ta đi đâu chơi nữa?”

“Đi Nhật Bản.”

“A?” Lâm Duyệt sửng sốt một chút, há miệng thở dốc hỏi: “Vì

sao muốn đi Nhật Bản?”

Mạc Lặc Nghị Phàm trở lại, nhìn chăm chú vào nàng hỏi: “Thuận

tiện đi làm chút việc, thế nào? Em không muốn đi sao?” Hắn muốn đi làm rõ

ràng mật mã của vòng cổ có phải của ngân hàng Nhật Bản hay không, nếu

đúng, bên trong két bảo hiểm có bí mật gì .

“Không… Tôi chỉ là cảm thấy nghi hoặc.” Lâm Duyệt yên lặng,

trong lòng đã đoán chắc nhất định có liên quan đến chuyện ở bên này. Hơn nữa nhất định là chuyện tình nguy hiểm, bất quá, chỉ cần đi theo Mạc

Lặc Nghị Phàm, nàng cái gì cũng không sợ.

Mạc Lặc Nghị Phàm có thể cảm giác được sự an lòng của nàng,

không lý do, nàng chính là tín nhiệm hắn!

“Nếu sợ mệt, anh có thể phái người đưa hai người về trước,

hai ngày nữa anh sẽ về.” Mạc Lặc Nghị Phàm săn sóc mở miệng nói, nguyên bản hắn

muốn mang các nàng đi chơi chung quanh một chút, thuận tiện che dấu một

chút hành trình. Nhưng là bởi vì người Sơn Khẩu Tổ xuất hiện quá sớm, hắn không thể không giảm bớt hành trình, tốc chiến tốc thắng!

“Con không cần đi về trước!” Tiểu Thư Tình lớn tiếng kháng

nghị nói.

“Tôi không sợ mệt.” Lâm Duyệt cũng mở miệng phủ quyết đề nghị của hắn, nàng nguyện ý đứng ở bên cạnh hắn, cùng hắn, mặc kệ đi nơi nào,

đi làm cái gì! Nếu hắn đã nhận định nàng là vợ của chính mình, nàng sẽ ở bên

cạnh hắn cho đến khi hắn nhận ra Diệp Giai mới thôi.

Không phải là nàng vĩ đại, cũng không phải là nàng ích kỷ. Nàng cảm thấy bản thân có thể mang đến hạnh phúc cho Mạc Lặc

Nghị Phàm, khiến Thư Tình vui vẻ, mà chính nàng cũng quả thật khó có thể rời

khỏi bọn họ.



Sau khi một nhà ba người đến TOKYO, cũng không có trực tiếp

đi đến ngân hàng hỏi chuyện tình có liên quan trước, mà là giống như khách du

lịch ở chung quanh ngắm cảnh du ngoạn. Mà mỗi đến khi một chỗ, phía xa xa

đều có hai người mặc đồ đen làm ra vẻ không có chuyện gì quan sát họ.

Mạc Lặc Nghị Phàm tinh tường biết nhất cử nhất động của bản

thân đã bị bọn người Sơn Khẩu Tổ của Nhật Bản giám sát, cũng tinh tường

biết, bọn người Sơn Khẩu Tổ này không dám tùy tiện ra tay với hắn. Bởi vì không

ai lại ngốc đến mức tin rằng hắn sẽ đem vòng cổ ở trên người, việc có thể làm

cũng chỉ là theo dõi hắn mà thôi.

Chỉ tới ngày hôm sau, Mạc Lặc Nghị Phàm mới ở trong quá

trình du ngoạn, lấy lý do không có tiền mặt dùng mới đến ngân hàng

TOKYO đổi Yên Nhật. Bởi vì là ngày đi làm, nên người ở trong ngân hàng không

quá nhiều.

Mạc Lặc Nghị Phàm bảo Lâm Duyệt đến ngân hàng dò hỏi về

mật mã và yêu cầu để được mở két sắt, còn bản thân lại cùng tiểu Thư Tình ở bên

ngoài ngân hàng dạo chơi, thuận tiện đánh lạc hướng mấy con mắt dò xét phía

sau.

Rất nhanh, Lâm Duyệt đã đi ra, vừa vặn là thời gian dùng cơm trưa, một nhà ba người vào một tòa khách sạn cao cấp thuê chung một

gian phòng.

Lâm nguyệt hồ nghi đánh giá Mạc Lặc Nghị Phàm, muốn hỏi cái gì, lại không biết nên hỏi từ đâu, đành phải ngoan ngoãn đem những

tin tức vừa mới tìm ra được nói cho Mạc Lặc Nghị Phàm biết: “Quản lý Ngân hàng

nói ở đây là ngân hàng nhà nước lớn nhất có uy tín nhất Nhật Bản

bởi vậy két sắt đều do các vị có thân phận và địa vị nổi tiếng mở ra. Ý

tứ là bổn cô nương không đủ địa vị, hắc hắc.’’

“Nghiêm chỉnh một chút.” Mạc Lặc Nghị Phàm nghiêm túc thấp

giọng trách mắng, đợi nàng tiếp tục nói. Trầm ngâm một chút hỏi: “Có hỏi

anh ta có cái két sắt này hay không?”

Lâm Duyệt thấy hắn nghiêm túc, cũng không dám cợt nhả nữa,

nghiêm giọng nói: “Quản lí nói mật mã của két sắt này có tồn tại, nhưng chỉ dựa

vào mật mã là không thể mở ra, phải tự bản thân hoặc đưa ra hộ chiếu và

giấy ủy quyền mật mã, khi đó sẽ có người chuyên phụ trách giải mã và mở

khóa’’.

Dừng một chút, Lâm Duyệt tiếp tục nói: “Bởi vì quan tâm đến

quyền riêng tư cá nhân của khách hàng, người của ngân hàng sống chết đều

không muốn nói bên trong tồn tại cái gì…. Nghị ca ca, anh vẫn đang nghe chứ?”

Thấy hắn cụp mắt trầm tư, Lâm Duyệt tưởng rằng hắn không có nghe những lời mà