Polly po-cket
Người Mẹ Vị Thành Niên

Người Mẹ Vị Thành Niên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328343

Bình chọn: 8.00/10/834 lượt.

ủa em, không thế nào tuân thủ kỷ luật, vừa đánh nhau với bạn học khóc đòi

về nhà đâu.” Lâm Duyệt hì hì cười nói, một chút cũng không cảm thấy đỏ mặt.

Mạc Lặc Nghị Phàm vừa nghe thấy thế liền phân phó lái xe phía

trước nói: “Quay đầu đến nhà trẻ.”

Xe nhanh quay ngược trở lại, đi sang một con đường

khác.

Lâm Duyệt vừa xuống xe, liền hướng nhà trẻ bên trong phóng đi

vào, xa xa chợt nghe đến tiếng khóc của đứa nhỏ, trong đó có một tiếng là của

tiểu bảo bối nhà nàng.

“Bảo bối, ai đánh con, nói cho mẹ biết, mẹ thay con đánh lại hắn.” Lâm Duyệt ôm lấy tiểu Thư Tình đang oa oa khóc không ngừng, nhỏ

giọng trấn an nói, sau đó ngẩng đầu đánh giá một cô giáo trẻ tuổi đang đứng

ngây ngẩn, còn có bên cạnh cô ta là một vị thiếu phụ xinh đẹp.

“Là nó đánh con… Đau quá…” Tiểu Thư Tình vươn cánh tay

xưng rất đau ra, giơ đến trước mặt Lâm Duyệt, tay kia thì chỉ vào một đứa nhỏ

nam đang ở trong lòng thiếu phụ kia khóc lớn.

Lâm Duyệt tìm nửa ngày cũng không có tìm thấy một chút dấu

vết bị đánh nào trên cánh tay tuyết trắng của tiểu Thư Tình, nhưng là nhìn nó

khóc thảm như vậy, đành phải làm bộ mà hướng về phía cậu nhóc kia, giả bộ tức

giận mắng: “Tiểu bằng hữu, cháu làm sao có thể đánh người chứ? Còn có chị…”

Chuyển hướng thiếu phụ: “Chị quản giáo tiểu hài tử nhà chị như thế nào

vậy ?”

“Uy! Ai nói là Thiên Kỳ nhà tôi đánh người chứ? Rõ ràng là do

bảo bối nhà cô động thủ trước!” Vẫn trầm mặc Lâm Tử Hàn không đồng ý hét lên:

“Là chính cô không biết dạy giỗ còn nói gì?”

“Thư Tình nhà tôi nhỏ như vậy, làm sao có thể đánh người

chứ!” Lâm Duyệt gặp thái độ không tốt của đối phương, bắt đầu tích cực hưởng

ứng.

“Thiên Kỳ nhà tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng đánh

người, không phải là người khác động thủ trước, nó nhất định sẽ không động

thủ!” thanh âm của Lâm Tử Hàn cũng không nhỏ. Trong khoảng thời gian ngắn, hai

vị thiếu phụ đều tự ôm bảo bối của mình , cãi nhau túi bụi.,

Cô giáo sợ hãi, nguyên bản tưởng rằng mời phụ huynh đến thì

có thể giải quyết tốt một chút, không nghĩ tới, phụ huynh cũng thực là

giang hồ, hơn nữa ai cũng không nhường ai.

Như thế lo lắng đánh gãy lời của hai người đang cãi nhau túi

bụi kia, lớn tiếng nói: “Tiêu phu nhân, Vương phu nhân, các người cũng không

thể ngừng một chút được sao? Nghe tôi kể đầu đuôi sự tình đã.”

“Hừ!” Hai vị nữ tử hừ lạnh một tiếng, xoay mặt không thèm

nhìn nhau, tay càng không ngừng trấn an đứa nhỏ không ngừng khóc nháo trong

lòng, trông không khác gì hai tiểu hài tử đang khóc nháo kia.

Cô giáo kia thấy hai vị nữ tử đã im lặng lại, cố gắng lấy

dũng khí nói: “Sự tình là như thế này, tôi vừa mới thưởng cho Thiên Kỳ một đóa

hoa hồng nhỏ, Vương Thư Tình thấy được thực thích, liền tiến lên đoạt lâý, kết quả hai đứa liền đánh nhau như vậy…”

“Nghe được chưa? Là Vương Thư Tình nhà cô động thủ trước nha”

Lâm Tử Hàn nói mát Lâm Duyệt, đắc ý la lên.

“Như vậy cũng không thể động thủ đánh người chứ?” Lâm Duyệt

không phục nói, sau đó dắt tay Thư Tình: “Cục cưng, chúng ta đi, trở về

mẹ cho con một xe tải hoa hồng nhỏ, không cần của nó!”

“Một xe tải thì tính cái gì, Thiên Kỳ đừng khóc, trở về mẹ

cho con một khu vườn hoa hồng đỏ.” Lâm Tử Hàn không chút nào yếu thế dắt tay tiểu Thiên Kỳ , cũng hướng cửa nhà trẻ đi đến.

Hai tiểu hài tử rốt cục cũng vừa lòng mặt giãn ra cười

rất vui, cao hứng lại bắt đầu sôi nổi lên, còn nói sẽ tặng đối phương một

bông hoa hồng đỏ. Khiến cho hai vị thiếu phụ cãi nhau mặt đỏ tai hồng kia

tức giận đến trợn tròn mắt, rất có cảm giác giống như bị lường gạt.

Cổng nhà trẻ, hai chiếc xe cao cấp cơ hồ chậm rãi dừng

lại một chỗ, hai vị nam tử khí suất mê người bước ra khỏi xe, đồng thời nhìn về

phía cổng lớn nhà trẻ ngay sau đó một tiểu cô nương chừng 5, 6 tuổi từ

trong một chiếc xe nhảy xuống, hưng phấn mà hét lớn ‘mẹ’ với người đang ở cổng

lớn nhà trẻ .

Lâm Duyệt nguyên bản là muốn hướng về phía Mạc Lặc Nghị Phàm

ngoắc ngoắc hắn, ánh mắt lại bị Tiêu Ký Phàm bên cạnh thu hút mà

dán chặt vào, bản chất đam mê soái ca của nàng được dịp dâng trào không

chút rụt rè, cười khanh khách hướng phía vị soái ca lần đầu gặp mặt đi đến.

Mà tiểu Thư Tình cũng đã xoay người hướng phía bên kia chạy

tới, còn hô lớn ba ba.

“Uy, đó là lão công của tôi, cô nhầm rồi thì phải?” Lâm Tử

Hàn thấy nàng đại sắc nữ hướng phía Tiêu Ký Phàm bên người dựa vào, ghen tuông

mười phần khẽ nhắc nhở.

“Là lão công của chị thì thế nào? Tôi lại thích lão

công của người khác đấy.” Lâm Duyệt đùa dai cười, không để ý tới Mạc Lặc

Nghị Phàm âm trầm sắc mặt, cố ý chọc ghẹo nàng.

Lâm Tử Hàn tức giận ngút trời, căm giận chuyển hướng tiểu Thư

Tình đang chạy tới, há mồm liền kháng nghị nói: “Uy! Anh còn không quản vợ của

mình đi?! Anh… Nghị ca ca…? Anh là Lãnh Nghị?” Lâm Tử Hàn kinh hỉ kêu la hướng

lòng Mạc Lặc Nghị Phàm bay tới, hai tay vòng qua cổ hắn gắt gao ôm lấy hắn, cho

hắn một cái ôm ấp nhiệt tình.

Lúc này lại đổi thành sắc mặt Tiêu Ký Phàm nháy mắt âm trầm

xuống, một bên tiểu Thư Tuyết ai thán lắc đầu, giữ chặt tay Tiêu Ký Phàm trấn

an nói: “Ai