The Soda Pop
Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Người Tình Bí Mật Của Tổng Giám Đốc Ác Ma

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213492

Bình chọn: 8.00/10/1349 lượt.

n đứng lên đi ra ngoài.

***

Bác sĩ nói, Doãn Băng Dao bị suy nhước cơ thể, do chịu kích động quá lớn, nên mới bị ngất xỉu.

Doãn Băng Dao kiên quyết không chịu nằm viện, sau khi xuất viện liền chuẩn bị tiến hành tang lễ cho em trai.

Buổi chiều Tô Y Thu, Đồng Bội và Ngự Giao đưa cô trở về.

Trở lại căn nhà rộng lớn xa hoa, khi bước vào cửa, không nhìn thấy hình bóng em trai, cô đứng lặng yên trước cửa thật lâu, có chút hoảng hốt.

Đồng Bội kéo tay cô, "Băng Dao, về nhà rồi"

"Không có Lăng Diệc, nơi nào cũng không phải là nhà" Cô lạnh lùng nói, sắc mặt ba người còn lại đều trở nên nặng nề.

Sau đó, Tô Y Thu phải đi, đứng lên nói với cô, "Băng Dao, tớ đi trước, ngày mai tớ lại tới thăm cậu, có chuyện gì câu nhất định phải gọi điện thoại cho tớ đó biết không"

"Ừm" cô gật đầu.

Ngự Giao ngồi bên cạnh Tô Y Thu, từ đầu tới cuối không nói lời nào.

"Anh Bằng, anh không đi sao?" Tô Y Thu hỏi

"Ừ, chúng ta đi thôi" anh đứng lên, nhìn thoáng qua Băng Dao.

Chờ Ngự Giao và Tô Y Thu rời đi, Đồng Bội mới nói: "Băng Dao, thật ra anh ta rất quan tâm cậu"

Doãn Băng Dao mặt không đổi sắc, vô cùng bình thản, không vui không buồn nói: "Đừng nói nữa, Đồng Đồng, cậu cũng về đi, tớ muốn được ở một mình được không?"

"Cậu ở một mình được không?"

"Ừ, tớ không sao đâu, yên tâm đi"

"Vậy được rồi, tớ không ở lại quấy rầy cậu nữa, cậu đừng đau lòng quá, sức khỏe là quan trọng nhất, Lăng Diệc cũng không muốn thấy cậu như vậy đâu, biết không?"

"Ừm" cô khẽ gật đầu.

Đồng Bội ôm cô vào lòng, thở dài một cái, trước khi đi còn nhìn lại cô mấy lần. Mặc dù cô nói không sao, nhưng Đồng Bội biết so với trước đây cô trở nên lạnh lùng cô độc hơn.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Doãn Băng Dao vẫn ngồi im một chỗ.

Nghiêng đầu nhìn ti vi, dường như đang chiếu một bộ phim hoạt hình, sau đó Lăng Diệc vô cùng vui vẻ ngồi xuống ghế sofa đối diện.

Nhìn về phía bàn ăn, là hình bóng Lăng Diệc đang ngồi ăn cơm trên bàn.

Nhìn bàn trà, là cảnh cô và Lăng Diệc cùng nhau đánh cờ.

Đâu đâu đều có bóng dáng của em trai.

Cô giơ tay bịt miệng, ngăn tiếng nức nở. Nếu Lăng Diệc nhìn thấy cô khóc, nhất định sẽ không vui.

Ngồi sững sờ trên ghế không biết bao lâu, không muốn bản thân tiếp tục có những ảo giác, cô nhắm chặt hai mắt, nhưng bên tai vẫn văng vẳng tiếng nói cười của Lăng Diệc.

Chợt có một giọng nói dịu dàng, khẽ vang lên bên tai cô: "Băng Dao"

Mở mắt, nhìn thấy Ngự Giao đang cúi người nhìn mình chăm chú. Cô sợ hãi không lùi về phía sau: "Anh.... tại sao anh quay lại?"

"Tôi đưa Y Thu về. Cô lên lầu nghỉ ngơi đi" Ngự Giao đưa tay ra sau, nhẹ nhàng vỗ vai cô.

Cơ thể cô lập tức cứng đờ, "Tôi biết rồi, anh còn việc gì nữa sao?"

"Tôi muốn...." anh do dự một lát, nói: "Tôi muốn tới bàn với cô về chuyện tang lễ của Lăng Diệc"

"Chuyện này không cần anh quan tâm, tự tôi sẽ xử lý" Doãn Băng Dao đột nhiên trở nên kích động.

"Tôi muốn tổ chức cho cậu ấy một lễ tang long trọng"

"Ngự Giao!" cô đột nhiên đứng bật dậy, hét to, "Rốt cuộc muốn gì? Anh lấy thân phận gì để tổ chức tang lễ cho em trai tôi? Tôi cầu xin anh, chuyện này anh đừng xen vào, chẳng lẽ anh còn muốn những người khác đau lòng vì anh sao? chắc chắn Y Thu đã bắt đầu nghi ngờ"

Ngự Giao tròn mắt nhìn, môi anh khẽ mấp mắy, mày kiếm nhíu chặt.

"Vậy tôi đi trước" xoay người, lạnh lùng rời đi

Anh sẽ không vì cái chết của Lăng Diệc, mà bỏ qua lỗi lầm của cô. Chỉ là anh cảm thấy rất kỳ lạ, không ngờ Doãn Băng Dao lại trở nên biết nghe lời hơn rất nhiều so với trước kia.

Cô không phản kháng kịch liệt bất kỳ chuyện gì, chỉ im lặng ở bên cạnh anh. Vốn dĩ anh cho rằng, chắc chắn cô sẽ rất hận, thậm chí còn muốn giết chết anh.

Nhưng cô không có.

Doãn Băng Dao tổ chức một lễ tang đơn giản cho em trai, đến giờ phút cuối cùng, cha cô vẫn không đến.

Cô có thể hiểu cách làm của cha mình, cho dù Lăng Diệc là em trai cùng mẹ khác cha hoặc không có bất kỳ quan hệ máu mủ với cô, cô sẽ vẫn yêu thương cậu như trước đây.

Tang lễ qua đi, Ngự Giao tìm tới Doãn Băng Dao, nói: "Đi du lịch mười ngày trên tàu với tôi"

"Đi du lịch?"

"Anh dẫn Y Thu đi đi, cô ấy rất thích đi du lịch" cô lạnh lùng nói.

Ngự Giao suy nghĩ một lát, "Đây không đơn thuần chỉ là đi du lịch, những người trên tàu không giàu cũng sang, hơn nữa tôi có vụ giao dịch, nhất định phải có bạn nhảy đi cùng"

Doãn Băng Dao cười khổ, cô là một kẻ đê tiện, cho nên trong những trường hợp như thế này tất nhiên bản thân sẽ phải đi cùng.

Cô đồng ý, ngày hôm sau liền bước lên con tàu sang trọng, khi biết con tàu đi về phía quần đảo Hawaii, trong đầu cô liền nẩy ra một kế hoạch.... Một tiếng còi kéo dài vang lên, cũng là lúc chiếc tàu chở khách xa hoa từ từ rời bến.

Doãn Băng Dao đứng trên boong tàu, đưa mắt ngắm nhìn vẻ đẹp rực rỡ của ánh hoàng hôn.

Lại là ánh mặt trời rực rỡ của buổi chiều tà, một ngày cũng như hôm nay, cô và Lăng Diệc cùng ngắm ánh hoàng hôn mỹ lệ trong một buổi chiều.

Ánh mặt trời đỏ ối chiếu lên người, tạo thành những gọn sóng lăn tăn trong đôi mắt cô.

Có lẽ lúc này trên chính con tàu chở khách này, cô và Ngự Giao kẽ kết th