
giường mới đúng." Lương Dĩnh Nhi le lưỡi, một mặt ngốc vù vù bộc lộ không bỏ sót chút nào.
Sở Phong mím chặt môi mỏng, giống như là đang suy tư phải làm sao ra sức trừng trị Lương Dĩnh Nhi.
Cô ngủ trên sofa? Cô gái ngốc này không lầm chứ? Sở Phong – anh dù không phải chính nhân quân tử, cũng không phải là tiểu nhân vô sỉ , há có thể để một cô gái yếu đuối ngủ trên sofa.
"Được rồi, anh quyết định, em ngủ giường."
Trên mặt Lương Dĩnh Nhi mỉm cười, cho rằng tính tình ác ma Sở Phong cuối cùng cũng sửa lại.
Rồi sau đó, anh tiếp tục nói: "Anh cũng ngủ giường."
Nghe vậy, Lương Dĩnh Nhi trên mặt mỉm cười ngọt ngào trong nháy mắt chuyển thành đau khổ ưu sầu, mà Sở Phong lại là âm thầm phấn chấn không dứt.
Nhưng việc đời khó liệu, Sở Phong căn bản không nghĩ tới, cuối cùng chịu đau khổ sẽ chính là anh.
"Sở Phong!" Bị Lương Dĩnh Nhi rút sạch gối chăn.
Bịch một tiếng, Sở Phong xương sống đụng vào tủ đầu giường.
"Em nhất định phải sửa lại thói quen xấu ngày đêm điên đảo này của anh!" Lương Dĩnh Nhi thề son sắt, đem toàn bộ vật phẩm có thể cho anh nằm đều dọn sạch.
"Đừng lấy lời này tới hù anh." Bởi vì ngủ chưa đủ, Sở Phong trông cực kỳ hung ác.
Lần trước, cô nói như vậy, chẳng qua là vì muốn đi công viên chạy bộ. Còn lần trước nữa, chỉ vì muốn kéo anh đi vườn thú. Lần trước nữa nữa, cô chỉ là vì Tulip nở hoa ngoài cửa sổ mà đánh thức anh.
Muốn anh tin cô có ý tốt, trừ khi mặt trời mọc ở hướng tây!
"Em mới không hù anh." Lương Dĩnh Nhi chột dạ trả lời một câu, hai tay vốn đang bận bịu thu dọn đồ đạc liền dấu ở phía sau, không biết đang vuốt vuốt cái gì.
"Lương Dĩnh Nhi, rốt cuộc em muốn làm cái gì?" Sở Phong híp mắt lại thành đường chỉ, đây là điềm báo anh sắp nổi giận.
Ưmh, không ổn! Trước hết cô vẫn nên trốn đã. "Em. . . . . . Không sao, anh tiếp tục, tiếp tục. . . . . . Ngủ." Lương Dĩnh Nhi nói mơ hồ không rõ, nghĩ cứ như vậy chuyển đề tài.
"Anh không nói lần thứ hai. Đem ….vật …em …giấu… phía …sau ..lấy… ra !" Sở Phong cất bước về phía trước, làm bộ muốn lấy đồ từ trong tay Lương Dĩnh Nhi ra.
"Ơ." Ô.., vật nhỏ, chị không cứu được em, chính em phải tự bảo trọng a! Cô ở trong lòng nói với thứ đồ kia.
Đem "Vật phẩm" lấy trên tay cô để xuống, đó là một đoàn lông tơ màu trắng như tuyết, thậm chí có thể phát ra âm thanh?
"Meo meo!"
Chú mèo an ổn nằm trên mặt đất, không chịu ảnh hưởng của ngoại giới .
"Một con mèo!" Sở Phong kinh ngạc hô lên.
Anh hoài nghi, không lâu nữa, nhà anh sẽ biến thành nơi ở của động vật lang thang.
"Đừng nóng giận! Nó thật đáng yêu, không tin anh xem." Lương Dĩnh Nhi đem con mèo từ trên mặt đất ôm lấy.
Chú mèo trắng như tuyết như có linh tính liếc cô một cái, ngay sau đó nằm ở trong lòng cô, rồi nhìn về phía Sở Phong.
"Nó. . . . . ." Anh hình như đã ở nơi nào gặp qua chú mèo trắng này? Nhất là cái vòng có khắc đá mắt mèo màu đen trên cổ của nó, anh dám khẳng định anh tuyệt đối thấy qua con mèo này.
Sở Phong đưa tay muốn bắt lấy con mèo từ tay Lương Dĩnh Nhi, ai ngờ chú mèo nhảy xuống, khiến Sở Phong chụp hụt.
Nó tao nhã bước chậm, nhưng cũng cảnh giác Sở Phong đến gần.
Sở Phong thu tay lại, quay đầu hỏi Lương Dĩnh Nhi: "Dĩnh Nhi, em ở nơi nào lượm được con mèo này?"
Con mèo này có linh tính, hẳn là đã chịu qua huấn luyện mới có thể như thế.
"Ngay ở cửa ra vào. Sáng sớm, em ra chạy bộ liền thấy." Lúc ấy con mèo vùi ở bên góc, cơ thể không ngừng ngọa nguậy, phát run, ánh mắt lại vô tội đáng thương. Mặc kệ người nào thấy cũng sẽ ôm nó vào lòng.
Lương Dĩnh Nhi nói xong, ngồi xổm người xuống cùng mèo chơi đùa.
Chậc, chuyện này thật kỳ quái, bình thường mười dặm xung quanh nơi này không có một bóng người. Vào lúc này lại đột nhiên xuất hiện một con mèo, nó thậm chí còn không làm kinh động đến bảo vệ cạnh cửa. Nếu không phải có người cố ý an bài, vậy thì có thể là cái gì?
Sở Phong cúi đầu lại nhìn con mèo một cái, vừa đúng lúc cùng với ánh mắt con mèo giao nhau. Nhưng con mèo lại dùng một loại thái độ khinh thường hất đầu rời đi, giống như đang cười nhạo anh.
Con mèo đáng chết này lại dám coi rẻ anh!
Sở Phong trừng còn mèo, quả thật chính mình không thể tin được ánh mắt của nó.
"Sở Phong, chúng ta đặt tên cho nó được không?" Lương Dĩnh Nhi sờ sờ cằm con mèo, cùng nó chơi trên thảm sàn nhà vô cùng vui vẻ.
"Không." Hừ! Tại sao anh phải đặt tên cho con mèo ngạo mạn vô lễ này? Sở Phong bốc đồng phủ quyết đề nghị của Lương Dĩnh Nhi.
Lương Dĩnh Nhi lại cố ý coi thường câu trả lời của Sở Phong, làm bộ như anh không có ý kiến. "Anh xem lông nó thật trắng, thật dài, thật mềm mại, giống như là Bạch Tuyết vậy. Chúng mình liền gọi nó là Tuyết Nhi đi!"
Sở Phong không nói.
Lương Dĩnh Nhi lại rất tự động cho rằng Sở Phong đã đồng ý.
"Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, về sau tên em là Tuyết Nhi nhé!"
Mèo "Meo " một tiếng như thể đồng ý, nó liếm liếm gò má Lương Dĩnh Nhi, thân mật dựa gần cô. Phản ứng nhiệt cùng thái độ đối đãi với Sở Phong khác một ngàn dặm.
Sở Phong bị vắng vẻ hồi lâu, lại nhìn thấy thái độ hai mặt của Tuyết Nhi, thẹn quá thành giận từ sau lưng đá nó một cước.
Chú mèo tr