Duck hunt
Người Tới Không Tốt

Người Tới Không Tốt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328851

Bình chọn: 8.00/10/885 lượt.

ừng chữ: “Lúc cô ấy chạy từ thành phố Nam Giang tới đây, cậu đang làm gì?”

Tên Lửa ngẩn người, nói ấp a ấp úng: “Em… em có việc…”

Chu Tiêu bước từng bước đến gần anh ta: “Trước đó tôi đã nói rõ ràng cái gì với cậu?”

Sau khi từ dạ tiệc từ thiện về, Chu Tiêu tìm Tên Lửa, nói với anh ta: “Khoảng thời gian này, nếu tôi vắng mặt, cậu trông Phương Dĩ giúp tôi cho đến khi tôi về, kể cả thời gian sau khi tan làm. Tôi sợ cô ấy sẽ có nguy hiểm.”

Tên Lửa vỗ ngực bảo đảm: “Cứ giao trên người em!”

Nhưng kết quả, mới thời gian mấy tuần, Phương Dĩ đã nằm đây, con của anh, ngay đêm nay đã không còn nữa!

Tên Lửa đã vâng theo dặn dò của Chu Tiêu, hễ Chu Tiêu vắng mặt, anh ta gần như không rời khỏi Phương Dĩ nửa bước, ngay cả cờ tỉ phú cũng có thể đấu cả đêm với Phương Dĩ. Sau mấy tuần, anh ta dần lơi lỏng, vì vậy hôm nay lười biếng. Anh ta không tìm được cớ, cũng không có cách nào kiếm cớ, Tên Lửa lùi ra sau, nói: “Em xin lỗi.”

Chu Tiêu đã góp nắm đấm, gân xanh trên mu bàn tay cũng sắp nứt ra. Di động của anh lại reo, bên cạnh có người nhà bệnh nhân nhắc: “Này, anh có điện thoại.”

Chu Tiêu vung mạnh một đấm, Tên Lửa nhắm mắt, không cảm thấy đau, mở mắt ra nhìn, mới phát hiện bức tường bên tai anh ta loang lổ vết máu.

Chu Tiêu đi qua một bên, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, lại không chớp mắt nhìn về phía giường bệnh, không thèm nhìn di động đã cúp máy, cứ đứng như vậy mấy tiếng, trời hơi hửng sáng, Phương Dĩ bên kia cuối cùng có động tĩnh.

Phương Dĩ nằm trên giường bệnh mở mắt, thân thể vô cùng yếu, Chu Tiêu run giọng nói: “Bây giờ em cảm thấy thế nào? Phương Dĩ, Phương Dĩ, nói một câu với anh đi!”

Môi Phương Dĩ giật giật, rất lâu mới nói: “Không sao…”

Mắt Chu Tiêu phiếm hồng, anh cười lên: “Em đừng nói chuyện, để bác sĩ xem cho em một chút.”

Lúc thì bảo cô nói, lúc thì lại bảo cô đừng nói, bác sĩ, y tá buồn cười trong lòng, vô cùng nghiêm túc kiểm tra cho Phương Dĩ. Dấu hiệu sinh tồn của Phương Dĩ ổn định, không có gì đáng ngại nữa.

Vẫn phải cắm ống thở oxy, Phương Dĩ nói chuyện hơi khó khăn. Người còn dồi dào sinh khí trước tối hôm qua, bây giờ lại sắc mặt trắng bệch, vô cùng suy yếu. Chu Tiêu nắm tay cô, đặt bên miệng hôn một cái, từ đầu đến cuối mắt chỉ nhìn cô. Anh cảm giác được bàn tay trong lòng bàn tay rút ra ngoài, anh nắm chặt lại, nhỏ giọng nói: “Không sao rồi.”

Không biết là an ủi cô, hay an ủi chính mình.

Phương Dĩ nhắm mắt một chút, hỏi: “Sao anh biết tôi ở đó?”

“Em nghỉ ngơi trước đi, có gì đợi cơ thể em khá hơn một chút rồi nói.”

Phương Dĩ nói: “Có lẽ đã không còn gì hay để nói.”

“Phương Dĩ…”

Phương Dĩ nuốt cổ họng, giọng nhẹ nhàng: “Chu Tiêu, có phải tôi đã có thai không?”

Chu Tiêu không trả lời được, Phương Dĩ nhìn anh một cái, nói một cách khẳng định: “Tôi đã có thai, không giữ được.” Nói xong nhắm mắt lại.

Chu Tiêu khàn giọng nói: “Sau này còn có thể có.”

“Anh câm miệng.”

“Phương Dĩ…”

“Anh câm miệng cho tôi!” Phương Dĩ mở mắt ra, lớn tiếng nói, “Tôi không muốn thấy anh, không muốn nghe giọng của anh, anh cút ra ngoài cho tôi!”

Cô còn rất yếu, gần như dùng hết sức nói ra một câu đầy đủ như vậy. Chu Tiêu nắm chặt tay cô, lồng ngực Phương Dĩ phập phồng không ổn định, cô không khóc nổi, trong cổ lại im lặng gào thét. Cô vẫn cắm ống thở oxy, cô mặc quần áo bệnh nhân, cô lấy một dáng vẻ ma quỷ nằm trên giường bệnh, trong lúc vô tri vô giác cô đã đánh mất con của mình. Phương Dĩ trừng đôi mắt đỏ: “Cút, anh cút đi!”

Y tá đi vào kéo Chu Tiêu đi: “Bệnh nhân bị phù phổi cấp tính, không thể chịu đựng kích động, mời anh ra ngoài trước.”

Chu Tiêu van xin: “Phương Dĩ… Phương Dĩ, em cho anh ở lại đi.”

Phương Dĩ không nhìn anh: “Cút ra ngoài.”

Chu Tiêu bị đuổi ra khỏi phòng bệnh, hai tay chống lên tường, cúi đầu. Tên Lửa không dám nói câu nào, chỉ có thể đứng cùng anh, đứng đến mức hai chân mỏi nhừ. Trong tầm mắt anh ta thấp thoáng thấy có cái gì đó sáng ngời rơi xuống, không dám tin nhìn kĩ về phía Chu Tiêu, từng viên sáng ngời đó, rơi xuống từ chỗ cánh tay che mặt Chu Tiêu, giữa không trung hiện lên ánh sáng.

Y tá vừa giúp Phương Dĩ truyền dịch, vừa nói: “Tối qua chồng cô đứng bên ngoài cả đêm, ngồi cũng không biết ngồi, bây giờ vẫn đang đứng bên ngoài. Tôi thấy anh ấy vẫn chưa ăn gì, cũng chưa uống nước. Thực ra hai người còn trẻ, sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội.”

Phương Dĩ nhắm mắt lại không lên tiếng, y tá thở dài một tiếng, đang định rời khỏi, Phương Dĩ trên giường bệnh chợt mở mắt, nói: “Tôi nhớ ra rồi, giúp tôi báo cảnh sát!”

Phương Dĩ đã nhớ ra, tối qua không phải cô tự rơi xuống biển, cô rõ ràng cảm giác được có đôi tay đẩy cô xuống biển. Cô biết bơi, nhưng kĩ thuật bơi không tốt, biển rất sâu, sóng lại lớn, cô hoàn toàn không có đề phòng, chân cũng bị chuột rút, cô thiếu chút nữa mất mạng!

Cảnh sát chạy tới, làm biên bản giúp Phương Dĩ xong thì rời khỏi. Chu Tiêu cũng đã làm biên bản xong, từ từ đi vào phòng bệnh, không nói câu nào đứng một lúc, mới nói: “Có người đẩy em?”

Phương Dĩ không trả lời, Chu Tiêu cũng không cần câu trả lời của cô. Chuông điện thoại di động lại reo, Chu